Chương 18: Biển Thập Tứ

"Thế nào rồi?"

Trấn Bắc Vương đến gần, ngược lại trên mặt không có lộ ra một chút thần sắc lo lắng nào, bất quá là có thể để hắn hướng tới hỏi một câu quan tâm cưng chiều, có thể nói là trước nay chưa từng có.

"Đừng nóng lòng, trước kia ta không phải đã dặn dò qua ngươi, đối đãi với những cái này tiểu mỹ nhân, vẫn là phải dịu dàng tới, ngươi tự mình không nghe..."

Biển Thập Tứ nói lải nhải, ung dung thong thả xem bệnh, hắn chợt "ồ" một tiếng, ánh mắt hẹp dài khẽ nhíu lại một đường.

"Dám hỏi Vương gia, ngươi cùng nàng tần số sinh hoạt..."

Tống Thanh thay mặt trả lời: "Hai tháng qua, mỗi đêm...đến rạng sáng."

Biển Thập Tứ làm ra bộ dáng thật đúng như dự đoán, ánh mắt nhìn Trấn Bắc Vương giống như nhìn thấy quái vật, người này đúng là tinh lực dồi dào, có thể nhiều năm như vậy buông thả, lại còn không kiềm chế được đem người làm chết, hắn thực là khâm phục không thôi.

"Khó trách a, tiểu mỹ nhân cơ hồ bị móc rỗng, cơ thể hư nhược thành ra như vậy, ta đây là lần đầu thấy, lại còn không có chết, Vương gia ngày thường khẳng định là cho nàng uống rất nhiều những thứ đại bổ đi?"

"Ừ."

Trấn Bắc Vương cau mày, không nhìn ra hắn giận tái đi hay là lo âu.

"Dùng những thứ thuốc đại bổ này có tác dụng gì? Khỏe mạnh sáng sủa bên ngoài, suy yếu bên trong, như vậy ta cũng cùng ngươi nói đi, ta sờ qua khung xương tiểu mỹ nhân, rõ ràng còn chưa đầy mười tám, xương cốt so với lão đầu còn muốn kém hơn, đã gần đất xa trời rồi rồi."

Trấn Bắc Vương nắm lấy y phục Biển Thập Tứ xách đứng lên.

"Có thể cứu sao?"

"Ai a. Để ta xuống."

Trấn Bắc Vương không làm khó hắn, buông lỏng tay, Biển Thập Tứ vùng vẫy cởi ra, vuốt thẳng lại y phục của mình, tỏ vẻ ghê tởm bị người này chạm vào.

"Ta Biển Thập Tứ không để cho người chết, Diêm vương cũng không cướp đi được."

Biển Thập Tứ kiêu ngạo mũi cũng muốn dài ra đến nơi, ưỡn cao ngực.

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi."

Bắt đầu đuổi người, bất quá Trấn Bắc Vương không có nhúc nhích dù chỉ một chút, mắt nhìn về phía trên giường nhỏ mỹ nhân đang ngủ say, Biển Thập Tứ lại thấy được một tia ôn nhu trong mắt hắn.

Biển Thập Tứ rùng mình một cái.

"Gặp quỷ...". Biển Thập Tứ lầu bầu: " Ngươi thích nhìn như vậy thì nhìn xem kìa, ta trước xử lý ngoại thương cho nàng, một người đang sống sờ sờ, toàn thân cao thấp lại bị hành hạ đến không có một chỗ tốt, súc vật sao?"

Trấn Bắc Vương đối với hắn chửi người coi như bịt tai không nghe thấy, hắn Trấn Bắc Vương thì ra danh tiếng bên ngoài có thể so với hai chữ súc vật, người như hắn lại để một đám người phàm phu tục tử phán xét bình phẩm sao?

Biển Thập Tứ đột nhiên cầm lấy bàn tay Thẩm Ngọc, sát lại gần nhìn kỹ.

"Vương gia, ngài bây giờ lại đổi thủ đoạn khác rồi sao? Chậc chậc, lại có thể roi da cây nến cũng không cần, lại còn dùng tới châm, không ngừng hành hạ."

Trấn Bắc Vương nghi ngờ nhìn hắn một cái.

"Cái gì kim châm?"

"Ngươi nhìn ngón tay bên trong bị thương, đây không phải là kim châm thì chính là cái gì? Vương gia người đừng có chối nữa đi, ngươi không gạt được hỏa nhãn kim tinh của Biển Thập Tứ ta..."

Trấn Bắc Vương lúc này mới phát hiện, mười ngón tay của Thẩm Ngọc, đầu ngón tay không có một cái nào lành lặn, khắp ngón đều là những dấu vết nhỏ li ti, rõ ràng là dùng kim đâm chích.

Trấn Bắc Vương mỗi lần làm đều rất tàn bạo, cho nên Thẩm Ngọc trên người toàn là vết thương hết xanh tím rồi lại đỏ, Trấn Bắc Vương đã quá quen thuộc, nhưng những vết thương nho nhỏ kín đáo này, hắn thực sự chưa từng để ý qua.

"Nha. Thế nào lại còn hạ độc a...khẩu vị cũng thật là lớn..."

Biển Thập Tứ cầm ra một cây ngân châm, phía đầu kim đen kịt, hắn dùng mũi khẽ ngửi một chút.

"Thật là xấu xa, cổ độc Nam Cương, hay là cổ trùng độc."

Biển Thập Tứ cũng cảm thấy, mặc dù Trấn Bắc Vương vốn dĩ làm chuyện đó tàn bạo, nhưng cũng sẽ không dùng cổ độc tới ép người ta uống chơi chứ, rõ ràng là Thẩm Ngọc bị người khác hại.

Đột nhiên, Biển Thập Tứ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, giống như là có một con mãnh thú nguy hiểm đang chú ý đến mình, Trấn Bắc Vương trên người sát ý tỏa ra ngưng kết thành băng.