Chương 3: Rượu giao bôi, một đêm đẹp

"Bổn Vương hiện tại liền ăn ngươi."

Một cái tay trực tiếp với tới hông Thẩm Ngọc, dễ dàng ôm lấy cả người y lên, đi tới giường nhỏ phía bên ngồi xuống, đem y đặt ở trên đùi hắn.

Hắn tay trái còn tiện tay với lấy một bình rượu.

"Uống nó."

Thẩm Ngọc không biết uống rượu, khi còn bé có người từng lừa gạt y uống qua một chút, khiến y ngủ mê man mất một ngày.

Thẩm Ngọc cùng Trấn Bắc Vương bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá gần, Trấn Bắc Vương tỏa ra uy nghiêm để khiến y không dám không vâng lời, hôm nay là ngày hỉ của Trấn Bắc Vương và y a.

Thẩm Ngọc cầm bình rượu lên, học dáng vẻ người khác uống một hớp nhỏ, rượu mạnh đi vào cổ họng, cay xè khiến y không ngừng ho khan, nước mắt chảy ra, càng lộ ra vẻ kiều diễm ướŧ áŧ.

"Đây là ngươi cùng ta uống rượu giao bôi a."

Rượu giao bôi sao?

Người nam nhân giống vậy, Thẩm Ngọc cam nguyện vì hắn sinh vì hắn chết, đáng tiếc y chỉ là một kẻ thế thân.

Trấn Bắc Vương chợt lật mình đem Thẩm Ngọc đè ở dưới thân, y bị dáng vẻ đó của hắn làm cho giật mình, ngốc lặng tựa như một con nai con. Trấn Bắc Vương chính là thích kɧoáı ©ảʍ người khác bị hắn chinh phục này, hắn là một tay thợ săn, phải đem cái này tiểu mỹ nhân ăn sạch.

Hắn cúi người xuống, mãnh liệt hôn, trực tiếp phủ lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Ngọc, không hề báo trước, tùy ý làm bậy cướp đoạt, cạy ra hàm răng, trực tiếp tiến tới bắt lấy đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Ngọc.

Hắn giống như là ngang tàn bạo ngược xâm nhập, muốn đoạt lấy hết thảy.

Hơi thở nam nhân mãnh liệt hòa cùng với mùi rượu, tràn đầy khoang miệng, không ngừng hôn sâu, y cơ hồ bị cái hôn sâu này làm cho choáng váng.

"Ngô..."

Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, bừa bãi cướp đoạt, làm cho Thẩm Ngọc thiếu chút nữa ngạt thở, y không thở được, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng, ở lúc gần mất đi ý thức, Trấn Bắc Vương mới buông tha tách ra khỏi môi của y.

Thẩm Ngọc hổn hển thở gấp, miệng mở to hô hấp không khí. Mới vừa một khắc kia, y còn tưởng rằng mình sẽ chết.

Thẩm Ngọc dáng vẻ thở gấp, càng kí©h thí©ɧ Trấn Bắc Vương, hắn tựa như rất hưởng thụ dáng vẻ cam chịu đến không thở nổi này của Thẩm Ngọc, nhất là khi Thẩm Ngọc lông mi run rẩy dường như quét nhẹ qua trong lòng hắn, Trấn Bắc Vương lần nữa cúi người xuống, lần này là trực tiếp chôn vùi ở hõm vai Thẩm Ngọc.