Chương 49: Kim ốc tàng kiều*

*kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất giấu người đẹp

"Ngươi không phải không biết rõ lòng Đại Nhu, nàng đã ái mộ ngươi nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi nàng không chịu đựng được ngươi vắng vẻ nàng, ngươi lại là người phong lưu thành tính, Đại Nhu nàng cũng không yêu cầu đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần cách hai ba ngày ngươi đến nơi nàng ngủ lại một đêm là được rồi..."

Trấn Bắc Vương ngửa cổ uống sạch một chén rượu, cười nói: "Ta biết ngươi tới lại sẽ nhắc đến chuyện này."

"Huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp, không nói quốc sự, cũng không thể nói một chút chuyện nhà sao?"

Tiêu Hề Diệp ánh mắt mơ hồ, tay vơ lấy bình rượu, bắt hụt đến hai ba lần.

"Huyền Kiêu, không phải là ta muốn nhúng tay vào chuyện nhà của ngươi, Đại Nhu dù sao cũng là thê tử kết tóc của ngươi, lại là một công chúa cành vàng lá ngọc, ngươi nếu thật sự muốn hưu thê đuổi nàng trở về, thế thì thành ra cái dạng gì? Nàng làm sao có thể chịu đựng nổi nỗi khuất nhục này? Ngay cả ta còn cảm thấy mất mặt, ai...Ta là một đại ca cũng không có cách dạy dỗ nàng....ngươi nhìn lại ngươi, trên dưới đều có nhiều nữ thϊếp cùng tiểu quan như vậy, tại sao không thể giữ lại nàng chứ?"

Trấn Bắc Vương không trả lời, một chén rồi lại một chén nuốt xuống bụng.

Tiêu Hề Diệp coi như hiểu rõ tính tình của hắn, đã ra quyết định chuyện gì thì không dễ lay chuyển thuyết phục như vậy, cho dù mình có là hoàng đế. Nếu như lấy thân phận hoàng đế ra lệnh, sợ rằng lại biến khéo thành vụng, tình nghĩa huynh đệ này đến đây cũng chấm dứt luôn.

"Không nói, không nói...." Tiêu Hề Diệp liếc nhìn bốn phía, hỏi: "Ngươi đem Đại Nhu giam lại cũng được, ngươi ngàn dặm xa xôi dâng lên tấu chương, muốn ta phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, vậy Ẩn phi đâu? Thế nào cũng không thấy người?"

Trấn Bắc Vương tay đang cầm chén rượu hơi khựng lại.

"Y thân thể yếu ớt, mấy ngày trước lại bị bệnh, ta bảo y không cần đến tránh để bị lạnh, đang ở trong viện."

"Nha...kim ốc tàng kiều." Tiêu Hề Diệp hướng Trấn Bắc Vương cười mơ hồ, "Cũng không biết là dáng vẻ mỹ nhân như thế nào, lại khiến ngươi, một tên quỷ phong lưu cũng không nỡ đem ra gặp người."

"Nói bậy nói bạ." Trấn Bắc Vương cười mắng.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Đại Nhu ở trong thư cũng từng nói qua với ta, Ẩn phi kia của ngươi sắc nước hương trời, nói từ lúc ngươi nạp y làm thϊếp cũng không lui tới chỗ khác nữa, hơn nữa đến bây giờ còn chưa chán ghét, lại có thể vì một người nam nhân cầu phong cáo mệnh, ta cũng là vì ngươi, mới làm ra cái chuyện không có phép tắc quy củ này."

Tiêu Hề Diệp say vào lời nói không ngừng nghỉ.

"Đại Nhu còn nói, ngươi sủng ái nàng không bằng một phần ngươi sủng ái vị Ẩn phi kia của ngươi, lại có thể có chuyện này sao? Ta xem ngươi là, cũng đừng để sắc đẹp làm cho hồ đồ, ai...ngươi thế nào còn không mau sai người gọi y tới đây, để cho ta mở rộng tầm mắt một chút? Rốt cuộc là người thế nào?"

Trấn Bắc Vương khinh thường nói: "Ngươi không thích nam sắc, có gì hay để nhìn chứ?"

Tiêu Hề Diệp không thể nói gì được nữa, cuối cùng xì một tiếng, tuy là động tác thô tục, đặt ở trên người hắn, vẫn như cũ cảnh đẹp ý vui.

Đến thời điểm kết thúc tiệc rượu đã là đêm khuya, Trấn Bắc Vương cùng Diệp đế khoác vai nhau lảo đảo lắc lư đến Bích Quỳnh Viện lại mới tập tễnh rời đi.

Đợi Trấn Bắc Vương đi xa, Tiêu Hề Diệp mới đẩy ra người hầu đang đỡ mình, ánh mắt khôi phục thanh tỉnh, hắn thuận tay sửa lại y phục bị nhăn lại, từ nha hoàn thân cận cầm lấy khăn ướt lau chùi tay.

"Mỹ nhân thế nào lại khiến cho Huyền Kiêu bao bọc bảo vệ tựa như bảo bối, trẫm thật là muốn nhìn tướng mạo đó một chút, tò mò ghê."

"Trẫm tự đi một mình, đi giải rượu một chút."

Tiêu Hề Diệp phất tay sai người hầu lui ra, hắn ở hành lang Vương phủ tùy ý đi đi lại lại, đi qua nhiều khúc cong, mới thấy được một Thiều Hoa Viện ở chỗ sâu vắng vẻ nhất trong Vương phủ, chỗ này tĩnh lặng không một bóng người, lại giản dị không chút màu mè, cùng nơi khác trong Vương phủ khác nhau một trời một vực.

"Lại còn phái người canh giữ? Xem ra là hôm nay trẫm không thấy được mỹ nhân rồi, khá lắm Huyền Kiêu."

Tiêu Hề Diệp từ phía xa đã nhìn thấy hai thị vệ cùng với Tống Thanh, khóe miệng khẽ nhếch lên cười một cái, lại liêu xiêu bước chân rời đi.