Chương 1

Edit : trầnchic

Beta : Mandy

==============================================

Tại biệt thự Phong gia.

Chiếc Koenigsegg* màu đen chậm rãi dừng ở lối vào biệt thự, tài xế xuống xe, vòng quanh xe nửa vòng rồi cung kính mở cửa xe, ngữ khí hàm chứa thật cẩn thận lấy lòng.

*Mandy : Koenigsegg Automotive AB là một nhà máy ở Thụy Điển chuyên sản xuất các loại xe hơi thể thao cao cấp có trụ sở tại Ängelholm,và là công ty đã thông báo mua lại Saab Automobile từ General Motors.( Theo Wikipedia )

“Thiếu gia, tới rồi.”

Một thân dài mặc quần tây trang phục thời trang cao cấp từ trong xe bước ra, chậm rãi đạp lên tấm thảm mềm mại, một nam nhân cao lớn chân dài từ trong xe bước ra, dáng người mảnh khảnh bị ánh mặt trời chiếu quang ra vẻ ngoài.

Loá mắt vô cùng, diện mạo anh tuấn, chỉ là mặt mày ủ ngột mà ngưng một mạt binh khí.

Điều cực kỳ mâu thuẫn với vẻ đẹp trai của người đàn ông là anh ta đang ôm trên tay một chậu hoa nho nhỏ.

Phong Sưởng lười biếng nhìn xuống chậu hoa nhỏ không bằng lòng bàn tay của chính mình, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Lọ hoa là một loại gốm sứ trắng bình thường, không có hoa văn, trong đó đang nảy mần một cây con nhỏ màu xanh lục.

Cái mầm xanh bé nhỏ chỉ có hai chiếc lá non mềm yếu, vươn ra mong manh trên nền đất đen, giữa hai chiếc lá mang một nụ xanh non, mảnh mai và mỏng manh, như thể một giây sau nó sẽ sẵn sàng bị ánh nắng làm tan chảy.

Mười phút trước, người yêu hợp đồng ba năm của anh ấy nói với anh ấy,

"Đây là một bông bồ công anh mà tôi chủ ý mang về từ Canada. Đó là món quà chia tay dành cho anh."

Chàng trai kiêu hãnh và độc đoán như chim công trên màn ảnh nghẹn ngào nói:

"Ngôn ngữ hoa bồ công anh là tình yêu bất tận không bao giờ dứt, Sưởng ca , đừng vứt bỏ nó nhé!"

Phong Sưởng giễu cợt, khinh thường.

Nhưng dù sao người bên kia cũng là người yêu hợp đồng ba năm của anh, nên Phong Sưởng không đành lòng vứt bỏ trước mặt cậu ấy, đành phải về nhà với một món đồ tiện ích như vậy trong tay.

Quản gia vội vàng chào hỏi,

"Thiếu gia đã trở lại, hửm, đây là gì ạ?"

Phong Sưởng lười biếng nhìn những chiếc lá nhỏ bé của bồ công anh, và chế nhạo,

"Một mầm tỏi."

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, nhưng ngay khi nói từ "mầm tỏi" phát ra, một chiếc lá mỏng manh tinh xảo vừa động vừa tức giận vỗ vào chậu hoa, tựa hồ rất không vui.

Phong Sưởng cau mày.

Mấy ngày nay chắc hẳn anh ấy đã kiệt sức và bị ảo giác rồi!

Nhưng tất nhiên đó không phải là ảo giác!

Nghe thấy từ mầm tỏi, Bồ Tiểu Quai ngay lập tức không vui!!!

Cậu chính là đại danh đỉnh đỉnh Bồ! Công! Anh!

Bị giọng nói của con người đánh thức, Bồ Tiểu Quai lười biếng duỗi người ra - hai chiếc lá duy nhất là cánh tay nhỏ bé của cậu, và nụ xanh dịu dàng chính là cái đầu nhỏ của cậu, trên đó có một khuôn mặt nho nhỏ xinh xinh mà con người không thể nhìn thấy được, ngọt ngào và mềm mại.

Bồ Tiểu Quai mở to đôi mắt to tròn, thở hổn hển đỡ bùn đất rút thân đem chính mình hướng lên trên, tức giận nghĩ, mình phải chăm chỉ lớn lên và nở hoa càng sớm càng tốt, để con người này biết rằng mình không phải là củ tỏi.

Nảy mầm đê!

Cũng may, Phong Sưởng không nghi ngờ gì nữa, anh cầm lọ hoa đi vào biệt thự, ném Bồ Tiểu Quai lên bàn, rót một ly rượu đỏ rồi từ từ nếm thử.

Với vẻ mặt bình tĩnh, anh nghi ngờ nhìn bông bồ công anh nhỏ bé trông bình thường, rồi đột nhiên giơ tay bấm chụp ảnh Bồ Tiểu Quai.

Bồ Tiểu Quai ngay lập tức nở một nụ cười ngọt ngào để có những bức ảnh chuẩn đẹp!

Thật tiếc khi không ai có thể nhìn thấy nụ cười của em ấy.

Em ấy chỉ là một tinh linh bồ công anh nhỏ.

Phong Sưởng gửi bức ảnh ra với vẻ mặt nghiêm túc, gác đôi chân dài, rượu trong cốc đỏ như ngọc, đôi môi mỏng nhanh chóng bị rượu nhuộm đỏ.

Mùi rượu thơm ngào ngạt phảng phất trong không khí, Bồ Tiểu Quai bất giác hít sâu trong không khí có mùi rượu, ngửi thật ngon, đây là đồ ăn của con người, nếu có thể uống sẽ tốt hơn!

Tuy nhiên, đồ ăn của con người này cậu không dám ăn!.

Phong Sưởng chắc chắn là con người đẹp trai nhất mà Bồ Tiểu Quai từng thấy, còn anh tuấn hơn cả cỏ đuôi chó mọc bên cạnh!

Chính là, nhân loại này trên người quấn quanh hắc khí thật sự thật là đáng sợ!

Hắc khí màu đen băng giá bao bọc lấy người đàn ông, thậm chí dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trên cơ thể người đàn ông có một sự lạnh lẽo đáng sợ, oán hận, vận rủi, vận khí xấu và đủ loại điềm gở gần như nhấn chìm hoàn toàn người đàn ông.

Đây là con người xui xẻo nhất mà Bồ Tiểu Quai từng thấy!

Cậu thu lại lá cây, có chút sợ hãi cùng có chút chán ghét, muốn tránh xa Phong Sưởng.

Phong Sưởng đang uống rượu đỏ, khóe mắt hiện ra tiểu bồ công anh hình như lại chuyển động!

Cuối mắt giật giật, trên mặt ghét bỏ nồng đậm của Phong Trừng in bốn chữ:

"Sẽ không có sâu nhỉ!"

Anh ngồi xổm xuống, khuôn mặt tuấn tú trước mặt Bồ Tiểu Quai không ngừng phóng to, phóng to, phóng to ...

Hắc khí đáng sợ chậm rãi tiến tới, Bồ Tiểu Quai nín thở một lúc!

Đinh một tiếng, điện thoại của Phong Sưởng sáng lên.

Màn hình sáng lên, thu hút sự chú ý của Phong Sưởng và Bồ Tiểu Quai, mặt trên tin tức rành mạch mà đưa vào mắt Bồ Tiểu Quai.

Phong Sưởng: cây bồ công anh mà người yêu tiền nhiệm của tôi đã tặng có ý nghĩa gì?

Thiên chủ Tần Ca đẹp trai nhất: Trong Phong thủy, vật này sẽ dẫn đến hao tài, tán gia bại sản, máu thịt ly tán.

Mịa, cái miệng chết tiệt, con ma dối trá!

Phong Sưởng uống cạn ly rượu đỏ trong cốc bằng một hơi, và gửi một tin nhắn: Tôi nên làm gì đây?

Thiên sư Tần Ca đẹp trai nhất: Rút ra, ngâm vào nước rồi uống.

Phong Sưởng nhìn xuống dòng chữ, và nhướng mày

Bồ Tiểu Quai: !!Đυ. mé! Nà ní!

Bồ Tiểu Quai kinh hãi nhìn Phong Sưởng đang trầm ngâm.

Phong Sưởng sờ soạng nụ hoa nhỏ không lớn bằng ngón tay có chút chán ghét, dùng ngón út móc một chiếc lá mỏng manh, cau mày chế nhạo,

"Cái này có thể ngâm sao??"

Bồ Tiểu Quai ủy khuất phồng miệng nhỏ đau khổ.

“Quên đi, ở chỗ này cho mát mẻ!” Phong Sưởng sốt ruột đặt lọ hoa lên bệ cửa sổ, dùng ngón tay vén cổ áo, nới lỏng cà vạt, thản nhiên hỏi:

“Ba tôi đâu?

Quản gia thận trọng nói:

"Cậu chủ, hôm nay là lễ ly hôn của lão gia và phu nhân."

Phong Sưởng im lặng, "Fuck."

Quản gia lại rót rượu cho anh một cách ngượng ngùng và thận trọng,

"Ừm...cậu có muốn đi xem hiện trường không?"

Gương mặt tuấn tú của Phong Sưởng chìm hẳn xuống, "Không cần."

Hắn giương mắt nhìn quản gia, đáy mắt lập tức nhuộm đỏ dữ tợn, quản gia rùng mình một cái, vội vàng lui ra ngoài.

Phong Sưởng giật mạnh cà vạt, ánh mắt như đinh đóng cột trên người Bồ Tiểu Quai, giễu cợt nói: "Gia đình tan rã, máu thịt ly tán, ngươi rất hữu hiệu?"

Bồ Tiểu Quai, "..."

Đôi mắt của con người này thực sự rất khủng khϊếp!!

Như thể cậu sắp bị anh rút lên trong giây tiếp theo!

Ngay khi Bồ Tiểu Quai chột dạ, Phong Sưởng đã ngã xuống ghế sofa và thì thầm với chính mình:

"Mẹ nó."

Anh ta gần đây thực sự xui xẻo, cuối cùng cũng giành được một cơ hội làm ăn lớn bên nước ngoài, lại mất ngủ mấy ngày đêm, nhắm mắt thì gặp ác mộng kỳ quái, cuối cùng thì bị người anh tin tưởng nhất

cướp công dành mất mối làm ăn.

Khi trở về Trung Quốc, anh hoãn máy bay vì bệnh nặng, vừa tỉnh dậy thì nhận được tin máy bay gặp nạn!

Thoát chết cuối cùng cũng trở về nước, người yêu bên nhau ba năm đột nhiên chia tay, sau đó quản gia nói cho hắn biết cha mẹ ly hôn, còn hung phấn tổ chức lễ ly hôn?!

Hết điều xấu này đến điều xấu khác tích tụ lại, thách thức giới hạn của anh ta theo cấp số nhân.

Giờ phút này, trong biệt thự to lớn chỉ có một tiểu bồ công anh.

“Nói cho tôi biết, tại sao anh ta đột nhiên phản bội tôi?”

Phong Sướиɠ nhìn xuống tiểu bồ công anh, tâm tình ác liệt, mang theo tâm thái trả thù mà đem chén rượu rót xuống, rượu đỏ thơm phức, lập tức rơi xuống lưu lại trên lá giọt nước đỏ nhỏ.

Lá cây xanh mướt của Bồ Tiểu Quai bị những giọt rượu đỏ tươi làm lay động, khi Phượng Sưởng không chú ý, Bồ Tiểu Quai đã bí mật và cẩn thận đưa hai giọt rượu đỏ lên miệng cậu, đồng thời thè chiếc lưỡi hồng hào ra liếʍ láp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trên nụ hoa lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó há to miệng nhỏ uống cạn nốt phần rượu đỏ còn lại.

Thức ăn của con người thực sự rất ngon.

Bồ Tiểu Quai ợ nhẹ một tiếng, không sao, dù ngươi tính kém như vậy, thiếu thị lực, độc mồm độc miệng, nhưng nếu uống rượu của ngươi, thì ngươi sẽ được bảo vệ!

Phong Sưởng không biết tất cả những điều này, tâm trạng anh ấy đang rất tệ, cảm giác say dâng lên thực mau, bế bồ công anh lên bước chân lảo đảo chuẩn bị lên lầu, đi chưa được mấy bước.

Anh kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh--------- lại lại lại chính là cảm giác này lại đến!

Luồng khí băng giá quấn quanh mắt cá chân của anh ấy, và bước đi của anh ấy nặng nề đến mức anh ấy không thể nhấc chúng lên được. Anh ấy đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo!

——

Cho dù không có việc gì, hắn vẫn sẽ giậm chân tại chỗ rồi lăn xuống cầu thang như trước, toàn thân bầm dập!

Phong Sưởng đã chuẩn bị tâm lý chết, nhưng giây tiếp theo, cảm giác lạnh lẽo trên cổ chân lại đột nhiên biến mất!! Như thể có thứ gì đó đang bảo vệ anh trong bóng tối, không khí lạnh lẽo bị xua tan, và anh đã trốn thoát được!

Phong Sưởng nhìn chằm chằm cầu thang dưới chân không có gì khác lạ, lại nhìn bồ công anh nhỏ trong tay, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Trở lại phòng ngủ, Phong Sưởng đặt Bồ Tiểu Quai lên bệ cửa sổ để tắm rửa, khi anh bước ra thì gió chiều đã thổi qua, rèm cửa như gạc bị gió đung đưa. Bồ công anh nhỏ vươn hai chiếc lá nhỏ , và những chồi non chuyển động theo gió như thể thoải mái tận hưởng làn gió buổi tối.

Phong Sưởng nằm xuống nhìn bồ công anh nhỏ bé đung đưa trong gió.

"Nếu đêm nay có thể giữ cho anh không gặp ác mộng, anh sẽ không vứt bỏ em!"

Bồ công anh nhỏ nhẹ đung đưa, như thể đáp lại anh.

Phong Sưởng dần dần chìm vào giấc ngủ, cơn ác mộng lại bắt đầu trào dâng, Bồ Tiểu Quai nhìn người đàn ông bị cơn ác mộng hành hạ, chiếc lá nhỏ khẽ động đậy, và một chút ánh sáng như đom đóm ngưng tụ trên đầu chiếc lá giữa lông mày Phượng Sưởng.

Sau đó, tia sáng thứ hai bay tới, tấm chăn mỏng đặt ở mép giường nâng lên một góc, vất vả mà chậm rãi đắp lên bụng Phượng Sưởng.

Chiếc chăn bông mỏng vừa được phủ lên, một bóng đen giãy giụa thoát ra khỏi lông mày của Phong Sưởng.

Hắc ảnh bị ánh sáng ngôi sao của Bồ Tiểu Qua kí©h thí©ɧ mà khó chịu khi bị đuổi ra khỏi cơ thể Phong

Sưởng mà run rẩy. Vừa mới hiện ra hình dáng đã phải đối mặt với một mảnh lá non vươn dài đang lại đây!

Bóng đen lặng lẽ biến mất trong không trung, Bồ Tiểu Quai uể oải ngáp một cái, nhìn Phong Sưởng đang ngủ say, nở nụ cười ngọt ngào.

Em là linh hồn bồ công anh sẽ bảo vệ anh và xua tan những cơn ác mộng của anh.

...

Khi Phong Sưởng tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.

Đã lâu rồi anh không ngủ ngon như vậy.

Sau nửa tháng gặp ác mộng, anh đã quên mất một đêm ngon giấc mới là điều quý giá như vậy, một giấc ngủ sâu thoải mái làm khắp người đều tràn ngập ấm áp, hạnh phúc làm tâm can người sung sướиɠ, thậm chí có chút lâng lâng lên.

Phong Sưởng cẩn thận nhớ lại giấc ngủ ngon này một hồi, vừa định dậy, chợt phát hiện một góc nhỏ có chăn, che kín mít, tựa hồ sợ mình bị cảm lạnh. .

Hửm?

Phong Sưởng sững sờ một hồi, sau đó dùng hai ngón vân vê, nhìn kỹ góc chăn.

Quản gia đã tới? Hay người giúp việc nào đã đến?

Tại sao chỉ che một góc?

Phong Sưởng cau mày, khó hiểu.

Tuy rằng như vậy có chút oán giận, Phong Sưởng vẫn cẩn thận gấp chăn lại và đặt nó trở lại vị trí cũ.

Anh nhìn bầu trời đang dần sáng ngoài cửa sổ, những bông bồ công anh nhỏ bay trong gió, tâm trạng anh rất vui.

Đây rõ ràng là một cây bồ công anh có thể mang lại may mắn!

Tác giả có chuyện muốn nói: truyện mới mở!!! Mong được chú ý nè~~~~~

----------------------------------------------------

Mandy : Hố mới đào :))) Hoan nghênhhhh