Chương 10

Anh chàng điển trai chỉ mọi người vào chính giữa bó hoa hồng lớn, ở đó có một bông hồng nhỏ, to bằng chiếc trâm.

Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đó không phải là hoa hồng mà được làm từ kim cương và đá quý với nhiều màu sắc khác nhau.

“Trái tim của Praha!” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt, cảm giác như đang nằm mơ.

Trái tim của Praha được thiết kế và chạm khắc bởi một số bậc thầy nghệ

thuật nổi tiếng nhất trong lịch sử Praha, trên thế giới chỉ có duy nhất cái này,

không có cái khác, hơn nữa nó còn là biểu tượng của Praha, vẫn luôn có cầu nhưng không có cung. Không ngờ rằng hôm nay lại có người tặng nó cho cô.

“Oa, là ai đã đưa cái này cho chị thế!”

“Giám đốc Trịnh, cái này chắc chắn là do người theo đuổi của chị tặng!”

“Thật xa hoa, lẽ nào là Lý Đông Lưu Lý giám đốc tặng?”

“Không phải ông xã vô dụng của giám đốc Tuyết Dương cũng nói muốn tặng hoa hồng Praha cho cô ấy sao?”

“Phụt, cô muốn tôi cười chết sao? Anh ta tặng hoa hồng Praha đâu, bán anh ta đi cũng không đáng tiền!”

Bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng hoàn toàn choáng váng, ai sẽ là người tặng bông hồng Praha này và trái tim của Praha cho cô?

Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn không nghĩ về Bùi Nguyên Minh, vì cô là người hiểu rõ nhất tình hình tài chính của Bùi Nguyên Minh. Bình thường chính cô là người cho Bùi Nguyên Minh tiền tiêu vặt, khỏi phải nói đến hoa hồng Praha, dù là hoa hồng bình thường, có lẽ Bùi Nguyên Minh cũng không mua được.

Chẳng lẽ… Thật sự là do Lý Đông Lưu gửi đến sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Tuyết Dương dâng lên chút cảm giác kỳ lạ, có chút cảm động xen lẫn thẹn thùng.

Thành phố Hải Dương, Khách sạn Bạch Kim.

Khách sạn này cũng được coi là một tụ điểm ăn chơi có tiếng ở thành phố Hải Dương, sức tiêu thụ không hề thấp, nghe nói người đến đây đều là nhân vật có tiếng tăm, xe sang như mây dừng ở ngoài cổng.

Nơi này là nơi hợp lớp của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh khẽ ngâm nga một giai điệu rồi đậu chiếc xe nhỏ của mình ở chỗ đậu xe ở cổng, dù bây giờ giàu có nhưng Bùi Nguyên Minh lại là người hoài cổ, chiếc xe nhỏ này đã cùng anh đi trong mưa gió suốt ba năm, anh không nỡ từ bỏ.

Kết quả là trước khi Bùi Nguyên Minh dừng lại, phía sau đã vang lên một

tiếng còi chói tai.

“Ngốc à! Anh là giao đồ ăn hay lái xe thuê? Không biết quy củ sao? Cưỡi xe điện hỏng đến chiếm chỗ đậu xe? Anh bị bệnh à!”

Một chiếc Audi A4 dừng lại phía sau Bùi Nguyên Minh, một người đàn ông thò đầu ra, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà hét lên.

Bùi Nguyên Minh vô thức quay đầu lại, cả người nhất thời sững sờ.

“Lớp trường?” Giờ Bùi Nguyên Minh mới kịp phản ứng, người này là bạn học từ thời đại học của anh, đã làm lớp trường mấy năm Tôn Hạo Dương.

“Cậu là… Bùi Nguyên Minh?”

Vẻ mặt Tôn Hạo Dương đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, một lát sau lại cười lạnh một tiếng, dừng xe, đi thẳng vào khách sạn.

Bùi Nguyên Minh cảm thấy xấu hổ, không nghĩ rằng anh đã chủ động bắt chuyện như vậy rồi mà đối phương lại không hề quan tâm đến anh.

Sau khi hai người đi vào trong phòng, lúc này bạn học đều đã tập trung đông đủ cả rồi, thấy cửa phòng mở ra, tất cả mọi người đều hướng về.

“Có phải là lớp trưởng đến rồi không? Bây giờ lớp trưởng đã thành người thành đạt rồi ha! Thật là đẹp trai quá đi mà!” Một số người hét lên, Tôn Hạo Dương mặc đồ vest, bên hông còn đeo chìa khóa của chiếc Audi, thật sự là vô cùng bảnh trai.

Không lâu sau có người cũng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước vào, anh

mang đồ vest trông không hợp tí nào, nhưng rất tinh tế, xa hoa, toàn là hàng hiệu cả. Có một số bạn học nhìn thấy liền cười nói: “Bùi Nguyên Minh, xem ra cậu cũng không tồi lắm nhỉ, nào đến đây, hai người này giao lại cho cậu và lớp trưởng!”

Tôn Hạo Dương liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, chỉ lắc đầu cười lạnh cũng chả nói thì cả, tạm thời coi như là sự thật Bùi Nguyên Minh không lái con xe điện nát kia đi nữa.

Bùi Nguyên Minh “Ừ” một tiếng, cũng không để ý chuyện chỗ ngồi, mà chỉ quan sát mọi người xung quanh, năm đó ở trong lớp toàn là những thành phần đã kỳ cục rồi còn xấu xí, không có nhiều người xinh đẹp cho lắm, nhưng có một người vẫn rất xinh đẹp đó chính là hoa khôi Tống Kiều Linh, xứng đáng với đẳng cấp người trong mộng.

Hôm nay Tống Kiều Linh mặc trang phục rất chuyên nghiệp, một bộ đồ bó sát người tinh tế tôn lên dáng vóc của cô, đường cong quyến rũ giống như một quả đào mọng nước, cực kỳ mê người.

Ngay cả Tôn Hạo Dương đang bị lôi kéo cũng ngay lập tức chú ý đến

Tống Kiều Linh, mắt anh ta sáng rực lên, chen qua đám người, cười nói: “Thì ra là hoa khôi Kiều Linh, đã lâu không gặp, sao hoa khôi lại không chủ động liên lạc với tớ thế. Bây giờ đã leo lên đến chức vị nào rồi?”

Tống Kiều Linh cười một cách kín đáo, nhẹ nhàng nói: “Cũng không ổn lắm, sao có thể giỏi bằng lớp trưởng được, nay đã lên đời xe Audi rồi.”

Tôn Hạo Dương nghe vậy mắt sáng lên, xem ra có trò để chơi rồi, chiếc xe Audi này mình đi trả góp vậy mà cũng thu hút được sự chú ý của hoa khôi à?

Không đợi anh ta lên tiếng, bên cạnh có cô gái nhiều chuyện đã chen miệng nói: “Lớp trưởng, cậu đừng để Tống Kiều Linh của chúng ta lừa, cậu chưa không biết đó thôi, Tống Kiều Linh của chúng ta bây giờ đang làm tại một công ty đầu tư lớn nhất thành phố Hải Dương, giám đốc bộ phận hành chính của Công ty Đầu tư Bùi thị, nghe nói cậu ấy sắp trở thành tổng giám đốc rồi, cũng có thể coi như là nắm toàn bộ quyền hành!”

“Xì xào…”

Một trận xôn xao nổi lên, ai không biết Công ty Đầu tư Bùi thị ở thành phố Hải Dương mạnh cỡ nào? Không biết đã có bao nhiêu doanh nghiệp và công ty tư nhân rót vốn vào. Mặc dù công ty này không hoạt động kinh doanh thực thể, nhưng lại có sức ảnh hưởng đến mọi ngành nghề.