Chương 27

Lý Đông Lưu cũng là trong một lần tình cờ bám được vào Ngô Kim Hồ.

Có một lần, Lý Đông Lưu đến khách sạn Bạch Kim, không cần thận đυ.ng phải một cô gái xinh đẹp nên suýt chút nữa đã bị người ta đánh chết. Nhưng lúc đó Ngô Kim Hồ lại tiện đường đi qua đó, vì không muốn có người làm loạn trong khách sạn nên tiện tay giúp Lý Đông Lưu giải quyết chuyện phiền phức này.

Thế rồi Lý Đông Lưu giành ra rất nhiều tâm sức để bám được vào Ngô Kim Hổ, lại còn chủ động đề xuất giúp Ngô Kim Hồ việc quản lý tài chính. Một năm anh ta cũng giúp Ngô Kim Hổ kiếm được một khoản kha khá, dựa vào chuyện này mà tối nay Lý Đông Lưu mới có gan gọi điện thoại cho đại ca của mình đến.

Nhưng đầu tư thì làm gì có chuyện kiếm tiền ổn định, cũng có mấy lần Ngô Kim Hồ phải bồi thường tiền, cắn răng giúp Lý Đông Lưu đến cùng. Vì Lý Đông Lưu biết nếu để cho Ngô Kim Hồ lỗ vào vốn thì Ngô Kim Hồ sẽ đuổi thẳng cổ anh ta đi.

Nhưng phải nói thật là từ khi có Ngô Kim Hồ chống lưng, địa vị của Lý

Đông Lưu trong đám những người trẻ tuổi ở Hải Dương tăng lên nhanh chóng.

Kể cả những người thừa kế của những gia đình thượng lưu ở Hải Dương đều không dám đắc tội với Lý Đông Lưu, chính điều này khiến cho mấy năm nay Lý Đông Lưu không coi ai ra gì cả. Lúc này, Ngô Kim Hồ đang ngậm điếu thuốc ở mồm, đứng cách chỗ Bùi

Nguyên Minh khoảng 10 mét. Nhưng đèn trong phòng khách lúc này có hơi lờ mờ vả lại khói thuốc vòng quanh người Ngô Kim Hổ khiến cho anh ta nhất thời chưa nhận ra Bùi Nguyên Minh là ai.

Lúc đó, anh ta tùy tiện nhận lấy một con dao cán dài, vừa kéo lê con dao trên đất vừa đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Chạy đi! Chồng mau chạy đi!” Trịnh Tuyết Dương hốt hoảng, đến cả tên của anh là Bùi Nguyên Minh cô cũng quên gọi. Nhưng xung quanh cô toàn là người, lúc này anh căn bản không thể len qua để chạy được.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, giống như một món đồ chơi, mặc dù bản thân không thích lắm nhưng phải mở to mắt nhìn nó bị người khác cướp đi thì cũng vô cùng buồn bã, khó chịu.

Lúc đầu cô còn nghĩ mình hoàn toàn không hề để ý tới Bùi Nguyên Minh, sớm ly hôn được ngày nào thì cô sớm được giải phóng ngày đó.

Nhưng lúc này cô nhận ra hình như mình cũng có một chút quan tâm đến Bùi Nguyên Minh.

Nhưng đáng tiếc là…

Trịnh Tuyết Dương chưa kịp nghĩ xong thì đã thấy Ngô Kim Hổ nhổ điếu thuốc trong mồm ra, nhấc con dao lên thật cao.

Đầu thuốc lá rơi xuống đất, làn khói trước mặt tàn bớt đi thì Ngô Kim Hổ mới nhìn rõ mặt của người trước mặt.

Ngô Kim Hồ thất kinh, cả người đứng đờ ra…

Bùi Nguyên Minh nheo mắt lại cười nhưng anh không hề có ý định mở miệng nói gì.

Nhưng Ngô Kim Hồ lúc này đang vì nhận ra mọi chuyện mà run cầm cập.

Ngô Kim Hồ bình thường là một nhân vật cũng rất lợi hại, nhưng bây giờ anh ta thấy chân mình đang lạnh ngắt và hình như anh ta sắp tè cả ra quần.

Đặc biệt là ánh mắt của Bùi Nguyên Minh khiến mồ hôi anh ta túa ra như nước, cả ngày trời cũng không nói được câu nào.

Thấy Ngô Kim Hồ dừng tay lại thì Lý Đông Lưu ở đằng sau sốt ruột, anh ta giục giã: “Anh Hồ, anh không cần phải khách sáo, thằng phế vật này chỉ là một thằng con rể ăn bám nhà vợ. Anh đánh cho nó phải nằm đất luôn đi, rồi chặt chân nó nữa.”

Lý Đông Lưu không ngừng kêu gào, mắt anh ra đỏ lên, hận không thể chém chết Bùi Nguyên Minh luôn tại đây.

“Người… người cậu muốn xử là anh ấy sao?” Đến lúc này, Ngô Kim Hổ mới định thần lại được, anh ta quay lại nhìn Lý Đông Lưu với một vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Ngô Kim Hồ sắp khóc ra đấy, anh ta chỉ cầu mong tên tiểu tử Lý Đông Lưu này nhận nhầm người, nếu không thì…

“Đúng, chính là nó, anh Hổ xử nó đi” Lý Đông Lưu chỉ vào Bùi Nguyên Minh và chửi mắng.

Những người nhà họ Trịnh đứng đó đều chăm chú nhìn cảnh tượng này, còn có một vài người lộ rõ vẻ phấn khích. Tất cả đều biết tên vô dụng này hôm nay chết chắc rồi nhưng ai cũng chờ đợi để xem tên này sẽ chết kiểu gì. Nhưng ông cụ Trịnh lại cau mày nói: “Lý Đông Lưu, dạy dỗ một trận là được rồi, đừng gây chết người”

Đừng gây chết người sao? Lý Đông Lưu cười lạnh lùng, không kể đến chuyện Bùi Nguyên Minh làm anh ta mất mặt trước bao nhiêu người như thế, thì anh ta cũng muốn gϊếŧ Bùi Nguyên Minh vì như thế thì anh ta mới có thể đứng cùng một thuyền với nhà họ Trịnh. Đây chỉ là chuyện quan trọng ảnh hưởng tới việc anh ta có thể trở mình được hay không.

Chỉ cần dọa cho mọi người trong nhà họ Trịnh sợ mất hồn mất vía thì cho dù anh ta có bị phá sản thì cũng không ai dám nói này nói nọ, thậm chí anh ta còn được sử dụng tất cả mọi nguồn lực của nhà họ Trịnh để đưa anh ta trở lại vị trí cũ.

Suy nghĩ như thế làm Lý Đông Lưu bật cười, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần gϊếŧ chết tên đần Bùi Nguyên Minh này thì anh ta sẽ có được cả tài lẫn sắc, một lần nữa trở lại đỉnh cao lúc trước.

“Vâng, nếu như ông nội Tuyết Dương đã mở lời rồi thì anh Hổ, anh giữ lại mạng cho nó đi.”

Lý Đông Lưu nghiến răng nghiến lợi nói ra câu cuối này, hiển nhiên anh ta đang ra ám thị cho Ngô Kim Hổ đề anh ta xử chết Bùi Nguyên Minh.

Lúc này, Ngô Kim Hổ hoàn toàn không nghe thấy Lý Đông Lưu đang nói gì cả, anh ta khó khăn lắm mới quay đầu lại được, nụ cười trên mặt còn méo mó hơn cả lúc khóc.

Tên Lý Đông Lưu đáng chết này, dám chọc đến cả cậu chủ nhà ta, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà.

Mồ hôi lạnh của Ngô Kim Hồ tuôn ra như suối, lúc này Bùi Nguyên Minh chưa lên tiếng thì anh ta cũng không dám nói gì. Ngô Kim Hồ chì biết nhắc lại: “Lý Đông Lưu, cậu có chắc người cậu muốn đánh, là… người này không?”

“Đúng vậy.” Lý Đông Lưu hét lớn lên một tiếng, anh ta giơ nanh giớ vuốt đi đến chỗ của Bùi Nguyên Minh vì mãi vẫn chưa thấy Ngô Kim Hổ ra tay. Anh ta đấm một đấm, định tự tay xử lý luôn Bùi Nguyên Minh.

Nhưng Lý Đông Lưu chưa kịp đi lên trước thì Ngô Kim Hồ đã tóm lấy tóc của anh ta.