Chương 1: Gặp Lại

Vừa về tới nhà, Y Bảo nằm bẹp ngay xuống chiếc giường nhỏ nhắn thân yêu của mình sau một tuần công tác mệt mỏi. Dường như chả có gì có thể ngăn cản cô chìm vào giấc ngủ ngay lúc này, dù bụng đói meo, dù cả người đầy khói bụi, dù báo cáo công việc vẫn chưa được gửi. Cô thϊếp đi lúc nào chẳng hay.

“Dạ, alo! Em nghe...” - Giọng Y Bảo còn nhè nhè say ngủ khi điện thoại reo.

“Trong tối nay, em tổng hợp lại các tình tiết đã thu thập được trong vụ án ở tỉnh nhé. Lâm Dĩ vừa báo bên nguyên đơn lại có chứng cứ mới bất lợi cho chúng ta. Sáng mai em lại phải đi xuống đấy một chuyến ...”

Tắt điện thoại, lò mò mở tung cửa sổ. Dưới ánh đèn đường hiu hắt, xe cộ tấp nập bấm kèn inh ỏi. Cô chốc thở dài. Thành phố xô bồ này đã níu giữ cô hơn chục năm trời từ hồi cô lên đại học. Ấy vậy mà đến giờ, cô gái đã 28 tuổi xuân này vẫn chưa định hướng được mục đích mình bám víu nơi này là gì.

----------

8:00 am

“Y Bảo! Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng, anh không thể cùng em gặp bên nguyên đơn được. Thôi em đại diện giúp anh xử lý nhé. Anh tin tưởng hết vào em đấy!” - Giám đốc doanh nghiệp, Lâm Dĩ, cũng là bị đơn trong vụ kiện mà cô được uỷ quyền. Anh nói trong vội vã, miệng thì nhai nhóp nhép. Y Bảo lắc đầu nghĩ thầm: “Có lịch họp mà còn hẹn người ta, lại còn đi muộn, thật là ...”

Ngồi trong quán cà phê, Y Bảo nhăn nhó vì đã hơn giờ hẹn 20 phút mà vẫn không thấy bóng dáng cái chú Luật sư vừa già, vừa khó cùng thân chủ của ông ta đến. Sốt cả ruột. Chẳng khi nào thấy trường hợp hẹn gặp riêng ở ngoài như này, toàn hoà giải tại Toà án. “Chẳng lẻ cho mình leo cây? Muốn chơi nhau à?” - Máu lưu manh trong cô lại nổi dậy.

Ngồi nghĩ vu vơ, ánh mắt vô tình lướt ngang qua cửa, cô bỗng ngây người, khuôn mặt đờ đi, cổ họng nghèn nghẹn. Hình ảnh đó, dáng vóc đó cô mãi không thể nào quên được. Dáng vóc mà trong gần 6 năm qua cô luôn mong mỏi được nhìn thấy, được ôm lấy dù chỉ một lần.

Chuông điện thoại reo lên, là một số lạ.



“Xin chào, tôi là luật sư bên công ty X có hẹn cô vào sáng nay...”

Cô sững sờ không nói thành tiếng. Là giọng nói ấy. Chính anh ấy. Cô lấy lại bình tĩnh hướng dẫn anh ta đi về phía mình.

“Anh ấy không nhận ra giọng mình ư?” - Y Bảo nghĩ thầm - “Đúng là mình vẫn luôn hoang tưởng vị trí của mình bấy lâu nay”.

Cô vẫn dõi theo mọi cử chỉ, hành động của anh ấy. Cho đến khi hai ánh nhìn chạm nhau. Khác với vẻ ung dung lúc đầu, cô cảm nhận được sự ngạc nhiên xen chút bối rối thoáng hằn lên đôi mắt anh, dù chỉ là trong thoáng chốc. Bởi anh vốn là con người kiên định, điềm tĩnh, khó thể nào nhìn thấu nội tâm. Anh ngồi vào ghế đối diện, cảm giác gần gũi mà lại xa cách, khó gần khôn tả. Anh cười nhẹ:

“Không ngờ mình lại gặp nhau như thế này. Em trông vẫn không khác xưa lắm.”

Tôi bật cười, cố gắng thoải mái nhất có thể:

“Khác chứ, ít ra bây giờ có công việc ổn định, không tệ hại như xưa em nghĩ.”

“Ý anh đang nói về ngoại hình, em vẫn giữ mái tóc ngắn như thế.”

“Thì chẳng phải anh bảo em hợp kiểu tóc này mà, nghe lời anh thế còn gì!”

Hai người cười nói vui vẻ. Nửa thật, nửa đùa, đó là cách nói chuyện của họ. Nhưng có lẽ đó cũng chính vì lý do đó mà họ không đến được với nhau, bởi mỗi người đều mang suy nghĩ sâu xa, đều có những điều rất muốn nói và những điều không thể nói. Nên đối phương khó thể nào cảm thông, thấu hiểu, mối quan hệ tưởng chừng mơ hồ nhưng thật sự mơ hồ đến từng ấy năm ...



“Suy cho cùng là do sơ sót trong lúc ký hợp đồng, công ty của anh đã cố tình sửa lại số lượng giao hàng và điều khoản bồi thường thiệt hại. Anh Lâm Dĩ là do tin tưởng bạn bè quá mức, cuối cùng lại bị chính bạn thân hại.” - Y Bảo cằn nhằn.

“Xem ra em có vẻ thân với giám đốc Lâm Dĩ này quá nhỉ?” - Anh cười đểu.

“Thật ra thì vụ này hợp đồng đã quá rõ ràng, bên em vốn dĩ chẳng thể làm gì được, chỉ mong là tên bạn thân kia niệm tình cũ mà hạ mức bồi thường thiệt hại xuống một ít.” - Cô vẫn vẻ mặt nhăn nhó.

“Em với Lâm Dĩ quen biết như thế nào?”

“Với kinh nghiệm làm việc của anh, anh nghĩ xem thân chủ của anh có giảm số tiền bồi thường hay không? Có thể hoà giải thành không cần phải đưa ra xét xử vụ này hay không?” - Cô tiếp tục kể lễ: “Vụ này đã kéo dài mấy tháng rồi, em cứ phải chạy từ Sài Gòn tới Cần Thơ như này để xử lý thật sự chán nản lắm rồi. Anh đừng có thẳng tay với em thế chứ!”

Anh phì cười trước cái dáng vẻ mè nheo ấy, anh thoáng nghĩ chẳng lẽ Y Bảo luôn dùng bộ dạng này để làm nũng khi gặp đối tác khó chăng?

“Đã biết trước kết quả rồi sao còn nhận vụ này, em với Lâm Dĩ có mối quan hệ thân thiết lắm sao?”

“Này, anh tập trung vào vấn đề chút được không? Nãy giờ anh toàn bàn ra không ấy. Tác phong làm việc chẳng chuyên nghiệp tí nào.”

“Vẫn thuộc phạm vi công việc đấy thôi. Em dùng thái độ như thế mới không chuyên nghiệp đấy.”

Đúng là vẫn như xưa, nói mấy câu lại cãi vả. Với người khác anh luôn điềm tĩnh nhưng với cô anh lại là kẻ hay gây sự, hay giáo huấn, cãi cùn. Nhưng anh có biết, với anh cô luôn tỏ vẻ ương bướng, hay cãi lại, không nhận mình sai, nhưng trong vô thức, cô luôn nghe lời và làm theo những gì anh nói. Bởi cô luôn đặt niềm tin mãnh liệt vào anh - Trương Vĩnh Thành.