Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc, một câu chuyện thú vị giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Cô không dám khẳng định đây là tình yêu! Năm cô 12 tuổi, cô p …
Xem Thêm

Hoàng cung Đa Lị

Mỗi buổi sáng, Cố Mạt Lị đều rời giường trước sáu giờ, bắt đầu một ngày bận rộn.

Cùng làm việc với cô là một cô gái, cô ấy là bạn cùng phòng với cô, cô ấy tên là Mai Địch cũng giống như cô đều là người hầu của hoàng cung Đa Lị.

Mai Địch và Cố Mạt Lị là hai nữ người hầu duy nhất của hoàng thất, Cố Mạt Lị đến từ Đài Loan, Mai Địch đến từ Thượng Hải.

Bọ họ tóc đen, da vàng ở chung với người Phương Tây trong rất kỳ lạ, lại thêm hai người đều vô cùng xinh xắn và lanh lợi, Mai Địch cao 1m58, còn Cố Mạt Lị cao có 1m54 đứng chung một chổ với người cao 1m7, hai người giống như chưa trưởng thành, nhỏ bé yếu đuối.

Nhưng trên thực tế, Mai địch vào hai tháng trước đã bước qua tuổi hai mươi mốt, mà Cố Mạt Lị lớn hơn cô ấy bảy tháng, sắp tới sinh nhật lần thứ hai hai, hai người đều đã trưởng thành.

Hai người đang cẩn thận phơi mềm, để làm cho chúng mau khô.

Thì có một người đi tới, lúc này anh lặng lẽ đứng sau lưng bọn họ, hai tay ôm ngực, quan sát bọn họ .

Hai người đang chú tâm vào công việc nên không phát hiện, cho đến khi có một bàn tay vỗ lên mông của Mai Địch.

"A. . . . . ." Mai Địch giựt mình kêu một tiếng, vội vàng quay lưng về phía sau.

Khắc sâu vào tầm mắt của Mai Địch, là một gương mặt cực kỳ đẹp trai, cười rất tà tứ (cười không đúng đắn).

Mái tóc dài màu vàng óng ánh, tròng mắt màu xanh sâu thẳm, sóng mũi thẳng, cánh môi mỏng trong rất hấp dẫn . . . . .

Gương mặt như thế này, trong cung tổng cộng có hai người, hai người có dáng dấp giống nhau như đúc, ngay cả chiều cao, thể trọng cơ hồ không kém nhau bao nhiêu.

Nhưng Mại Địch liền lập tức biết được thân phận của người đàn ông trước mặt này ai.

"Tứ điện hạ, anh. . . . . ." Bởi vì trong hai người bọn họ, chỉ có tứ vương tử, mới có thể thấy cô, là sờ mông của cô.

"Mai Địch, cái mông của em đúng là cực phẩm, vừa mềm lại vừa vểnh." Kiệt Tư La ranh mãnh nhìn Mai Địch, vừa nói vừa ngắt mông của cô, "Để cho ta sờ đi, ta còn sờ chưa đủ!"

"Điện hạ, anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh đừng bày ra bộ dáng như vậy." Mai Địch đỏ mặt, giãy dụa cái mông, ý đồ tránh né bàn tay của anh đang đặt lên mông cô.

"Tránh cái gì mà tránh? Để cho ta sờ mấy cái, cô cũng không mất miếng thịt nào." Kiệt Tư La đang nói chuyện với Mại Địch, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn Cố Mạt Lị.

Cố Mạt Lị nghe tiếng kêu sợ hãi của Mai Địch, theo bản năng quay về phía sau nhìn cô ấy, khi thấy Kiệt Tư La, liền lập tức quay lại làm tiếp công việc của mình, trên mặt cô không toát lên vẻ ngạc nhiên.

Mai Địch bất đắc dĩ nói: "Tứ điện hạ, Mai Địch còn có việc, van cầu anh không cần trêu Mai Địch nữa, có được hay không?" Mai Địch tiếp tục giãy dụa cái mông, hy vọng có thể đem bàn tay anh đẩy ra.

"Mai Địch, em thật hẹp hòi, cái mông của em tốt như vậy, đều không cho người ta sờ. . . . . ."

Kiệt Tư La mất hứng, mặt suy sụp, "Thôi, nơi này không thú vị nữa, ta đi về phòng luyện đàn đây." Nói xong, anh cất rời đi.

Khi đi tới bên cạnh Cố Mạt Lị anh cố ý thả chậm tốc độ, ở bên tai cô, dùng giọng nói nói đủ một mình cô nghe: "Buổi tối trước khi ngủ, em không cần khóa cửa."

Sau khi Kiệt Tư La rời đi, Mai Địch mở miệng oán trách: "Tứ điện hạ quả thật háo sắc, mỗi lần gặp tôi đều bóp mông của tôi, không biết những người ái mộ anh ta, có biết anh ta có sở thích đó hay không, nếu biết chắc sẽ không còn mê anh ta như vậy nữa."

Kiệt Tư La đánh đàn Piano nghe rất hay, rất tự nhiên, trên toàn thế giới đều có người ủng hộ anh, đặc biệt là phái nữ ủng hộ anh rất nhiều.

Kiệt Tư La không chỉ đánh đàn Piano rất xuất sắc, mà dáng dấp của anh ta cũng rất đẹp trai, những người phụ nữ mê anh ta, cũng là đều tất nhiên.

Mai Địch nhìn Cố Mạt Lị, cô nghi ngờ nói: "Kỳ lạ thật, trong cung có nhiều người hầu nữ như vậy, cơ hồ đều bị anh ta đùa giỡn qua, riêng chỉ có bạn, ít nhất là ở trước mặt người khác, sẽ không đυ.ng vào bạn, đây là vì cái gì?"

Cố Mạt Lị đối với nghi ngờ của cô ấy, từ chối cho ý kiến, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

Thấy dây phơi đồ đã đầy, cô đi tới sợi dây khác.

"Chẳng lẽ. . . . . . Hì Hì, Tứ điện hạ đùa giỡn bạn ở sau lưng của chúng tôi, cho nên chúng tôi mới không thấy phải không?"

Cố Mạt Lị ngừng tay, nhìn Mai Địch, vẻ mặt khẽ biến, "Bạn không cần nói lung tung!"

Mai Địch cười nói: "Tôi đùa thôi mà." Cô lại cau mày tiếp tục suy đoán, "Hay là nói. . . . . . Tứ điện hạ không có hứng thú với bạn?"

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô liền lập tức loại trừ khả năng này.

Mạt Lị so với cô nhỏ nhắn hơn, nhưng cô ấy cũng có lồi có lõm, uyển chuyển thướt tha, tuy không bằng những người phụ nữ chuyên đi phóng điện lung tung, nhưng cô ấy cũng rất có mị lực, nhìn thế nào cũng thấy không thiếu đàn ông tiến tới. Huống chi anh ta là một siêu cấp háo sắc, tất cả những người hầu nữ anh ta đều đυ.ng qua, chỉ không đυ.ng một mình Mạt Lị?

Mại Địch tìm đủ mọi nguyên nhân, đều không có kết quả, cuối cùng cô ném chúng ra sau đầu, bắt ta vào làm công việc.

Đem tất cả đồ đạc đều phơi xong, Cố Mạt Lị đi tới phòng của nhị công chúa Tắc Bố Lệ Na, khẽ gõ cửa, bên trong có tiếng trả lời, cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trong phòng, Tắc Bố Lệ Na đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế salon màu trắng gạo, thưởng thức tách cà phê vừa mới pha xong, thấy Cố Mạt Lị đi vào, cô cười hỏi: "Có chuyện tìm ta?"

Bộ dáng Cố Mạt Lị muốn nói lại thôi, "Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ."

"Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng?" Tắc Bố Lệ Na nhíu mày, mím môi, mặt rất hứng thú nhìn cô.

Mặt Cố Mạt Lị đỏ lên, "Được . . . . . Lần trước. . . . . . Cô, cô đưa thuốc. . . . . . Cho tôi. . . . . ."

Tắc Bố Lệ Na chặn lại lời nói của cô, "Lần trước ta đưa thuốc cho cô, cô uống xong rồi, đúng không?" Trên thực tế, từ khi Cố Mạt Lị đi vào, cô đã biết cô ấy muốn gì rồi.

"Ừ." Cố Mạt Lị ngượng ngùng gật đầu

Tắc Bố Lệ Na để tách cà phê xuống, cô quay người qua bên cạnh, nói với người đàn ông cực kỳ đẹp trai nhưng rất lạnh lùng: "Cù Diên, đi vào phòng ngủ của ta lấy một bình thuốc nhỏ màu trắng tới đây."

Người đàn ông lạnh lùng đi theo bên người Tắc Bố Lệ Na vừa bảo vệ cô vừa là chân chạy vặt của cô, khi Cố Mạt Lị đi vào hoàng thất làm người hầu, thì bên cạnh nhị công chúa đã có hắn ta rồi.

Cố Mạt Lị lần đầu tiên gặp hắn ta, đã thấy hắn ta rất lạnh lùng, làm cho cô cực kì sợ hãi, Đại Vương Tử mặc dù rất lạnh, rất ngầu, nhưng ít ra người hầu ở bên cạnh hắn cũng thấy chút ấm áp.

Vậy mà người này vĩnh viễn đều lạnh băng, mặt không chút thay đổi, hắn năm nay đã ba mươi mốt tuổi, cô biết hắn cũng được mười năm rồi, hắn vẫn lạnh lùng như xưa, cô chưa bao giờ thấy hắn cười, cô hoài nghi có phải hay không hắn không biết cười.

Cù Diên nghe theo mệnh lệnh của Tắc Bố Lệ Na, lập tức đi vào phòng ngủ cô, không tới hai phút liền trở lại, đem một bình nhỏ màu trắng đưa cho Tắc Bố Lệ Na, Tắc Bố Lệ Na cầm nó đưa cho Cố Mạt Lị.

"Cầm lấy đi."

Cố Mạt Lị cầm lấy cái bình, "Cám ơn Nhị công chúa."

"Không cần cám ơn, vẫn là câu nói kia, uống hết tới tìm ta, không cần khách khí hoặc xin lỗi." Tắc Bố Lệ Na nháy mắt mấy cái với Cố Mạt Lị, trên mặt nở nụ cười.

Cố Mạt Lị ừ một tiếng, không biết nói những gì, mặt lại càng đỏ hơn.

"Còn có chuyện khác sao?" Tắc Bố Lệ Na nhìn cô.

Thêm Bình Luận