Chương 22

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều bàn tán với Carl về màn thể hiện trên ti vi của ngài đội trưởng đội trọng án Marcus Jacobsen. Những người hành khách đi cùng chuyên tàu, các nhân viên của đội cấp

cứu, và những cảnh sát trên tầng hai nào còn hạ cố nói chuyện với anh. Tất cả đều đã xem ti vi. Người duy nhất không xem là Carl.

- Chúc mừng anh! - Một nữ thư ký hét lên từ phía bên kia khoảng sân của sở cảnh sát, trong khi những người khác có vẻ tránh né anh. Lạ thật.

Khi Carl thò đầu vào trong cái phòng làm việc bé như hộp diêm của Assad, anh được tiếp đón bằng một nụ cười ngoác miệng đến tận mang tai. Như vậy là Assad cũng đã xem ti vi.

Thế nào, anh có thấy sướиɠ chưa? - Assad hỏi và gật đầu luôn thay cho câu trá lời của Carl.

- Về chuyện gì?

- Ôi trời ơi! Marcus Jacobsen tầng bốc đơn vị của chúng ta và anh lên tận mầy xanh. Từ đầu đến cuối toàn những lời có cánh, tôi phải nói như vậy. Chúng ta hẳn phải rất tự hào, vợ tôi đã nói như thế. - Assad nháy mắt. Đúng là một thói quen xấu. - Và anh sắp trở thành chánh thanh tra rồi.

- Cái gì?

- Cứ hỏi bà Sørensen thì biết. Bà ấy đang cầm quyết định của anh, bà ấy bảo tôi nhắc anh đấy.

Assad kịp thời tránh được rắc rối cho mình vì tiếng gót giày bực bội của quý bà Cáu Bẳn đã vang lên ngoài hành lang.

- Chúc mừng anh! - Bà Sørensen miễn cưỡng nói với Carl, trong khi tặng Assad một nụ cười duyên. - Đây là các giấy tờ mà anh cần phải điền vào. Khóa học bắt đầu từ thứ Hai.

- Một người phụ nữ đáng yêu. - Assad nói sau khi bà thư ký đã đi khỏi trên những bước chân quả quyết. - Bà ấy nhắc đến khóa học gì thế?

Carl thở dài.

- Để trở thành chánh thanh tra thì anh phải đi học, Assad ạ. Assad bĩu môi.

- Vậy là anh sẽ không đến văn phòng nữa?

Carl lắc đầu.

- Tôi thà chết đi còn hơn.

- Tôi không hiểu.

- Anh sẽ hiểu. Nhưng giờ thì anh hãy kể cho tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra khi anh đi gặp Hardy hôm qua.

Assad mở to đôi mắt vốn đã to của mình. !

- Tôi chẳng thích tí nào. Con người to xác đó trùm chăn nằm như chết rồi. Chỉ lộ ra mỗi cái mặt thôi.

- Anh có nói chuyện với Hardy không? ,” Assad gật đầu.

- Chuyện đó không dễ dàng, vì anh ta bảo tôi đi về. Sau đó, một y tá xuất hiện và chỉ muốn ném tôi ra khỏi phòng. Nhưng không sao. Cô ta rất đẹp, trên một phương diện nào đó. - Assad mỉm cười. - Tôi nghĩ cô ta cũng đã nhận ra suy nghĩ của tôi. Sau đó cô ta đi ra.

Carl nhìn anh chàng trợ lý với ánh mắt chán chường. Đôi khi ước mơ được đến Timbuktu làm anh ta quên

hết mọi chuyện.

- Hardy thế nào? Tôi hòi anh về Hardy đó, Assad! Cậu ấy đã nói gì? Anh có đọc tài liệu cho cậu ấy nghe không?

- Có chứ. Trong suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ. Nhưng rồi anh ta buồn ngủ.

- Rồi sao nữa?

- À thì, sau đó anh ta ngủ mất tiêu.

Bộ não Carl nhanh chóng gửi một thông điệp tới đôi tay anh rằng việc bóp cổ người khác hiện vẫn được coi là bất hợp pháp.

Assad mỉm cười.

- Nhưng tôi sẽ quay lại đó. Cô y tá đã chào tạm biệt tôi rất nhã nhặn khi tôi đi về. Carl nuốt nước bọt thành tiếng.

- Vì anh giỏi nịnh đầm đến thế, tôi yêu cầu anh lên gác và ve vuốt đám thư ký một lần nữa.

Khuôn mặt của Assad sáng rỡ. Rõ ràng với anh ta, việc đó hay ho hơn nhiều so với đi loanh quanh dọn vệ sinh dưới hầm.

Carl ngồi bất động ở bàn làm việc một lúc, đưa mắt nhìn khoảng không. Cuộc nói chuyện qua điện thoại với bà Karen Mortensen cứ hiện lên trong đấu anh. Có cách nào đào một đường hầm vào trong đầu của Uffe được không? Có cách nào mở nó ra được không? Liệu rằng trong đó có lời giải thích nào cho sự biến mất của Merete Lynggaard và anh chỉ việc ấn đúng cái nút hay không? Anh có thể dùng vụ tai nạn xe để dò ra cái nút bấm đó được không? Việc tìm ra nó trở nên càng lúc càng quan trọng.



Anh chặn Assad lại khi anh chàng sắp bước ra khỏi phòng.

- Còn một việc này nữa, Assad. Tôi cần anh mang xuống đây cho tôi mọi thông tin mà anh tìm được về vụ tai nạn xe hơi đã hại chết bố mẹ của hai chị em nhà Lynggaard. Tất tần tật. Không bỏ sót thứ gì. Ảnh chụp, báo cáo của cảnh sát, các bài báo. Hãy nhờ các thư ký giúp anh. Tôi muốn có mọi thông tin ngay và luôn.

- Ngay và luôn?

- Ý tôi là thật nhanh. Có một người tên là Uffe, và tôi muốn nói chuyện với cậu ta về vụ tai nạn.

- Nói chuyện với cậu ta á? - Assad lẩm bẩm với vẻ mặt tư lự.

Carl có một cuộc hẹn vào giờ ăn trưa mà anh ước gì có thể hủy được. Tối qua Vigga cứ nhất định ép anh đi xem gallery mới của cô ta cho bang được. Nó nằm ở Nansensgade, một nơi không đến nỗi tệ, nhưng tốn bộn tiền để thuê. Không gì trên quả đất này có thể khiến anh hào hứng trước viễn cảnh phải dốc túi để một tay Hugin vớ vẩn nào đó có thể trưng bày tác phẩm của hắn bên cạnh tranh của Vigga.

Trên đường đi ra, anh gặp Marcus ở hành lang. Ông đội trưởng nhanh chóng tiến đến chỗ anh, vừa đi vừa nhìn xuống mặt sàn lát đá có hoa văn hình chữ thập ngoặc. Ông ta thừa biết Carl đã trông thấy mình. Không ai ở sở cảnh sát có được sự tinh tường như của Marcus Jacobsen. Ông ta không thể hiện ra, nhưng đúng là như thế. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Marcus được lên làm sếp.

- Tôi nghe nói ông đã khen tôi không tiếc lời, Marcus. Chính xác thì ông kể với đám phóng viên là chúng tôi đang xử lý bao nhiêu vụ án ở Đơn vị Q? Ông còn cho họ biết là chúng tôi sắp thu được đột phá mới trong một vụ nữa cơ đấy. Ông không thế biết tôi sung sướиɠ đến thế nào đâu. Đúng là tin tốt lành!

Ông đội trưởng đội trọng án nhìn thẳng vào mắt anh. Đó là lối nhìn đòi hỏi sự tôn trọng. Tất nhiên là Marcus biết mình đã nói hơi quá, nhưng ông có lý do để làm như vậy. Chỉ cần một ánh mắt là đủ để ông thể hiện điều đó. Với ông, lực lượng là trên hết. Tiền chỉ là phương tiện để phục vụ cho mục đích. Và mục đích là thứ được quyết định bởi chính ông.

- Thôi, - Carl nói. - Tôi đoán tốt hơn mình nên đi nếu muốn phá một vài vụ án trước khi ăn trưa. Lúc ra đến cổng, anh quay người.

Mà Marcus này, chính xác thì tôi sẽ được lên bao nhiêu bậc lương? - Anh nói to trong khi ông đội trưởng

đi ngang qua hàng ghế sơn màu đồng nằm dọc theo tường. - Tiện thể hỏi luôn, ông đã nói chuyện với chuyên gia tư vấn khủng hoảng chưa đấy?

Carl bước ra ngoài đường và đứng đó một lúc, hấp háy mắt dưới ánh nắng. Không ai ngoài anh có quyển quyết định xem sẽ có bao nhiêu huân chương được cài lên ngực áo đóng phục của anh. Vigga chắc đã biết

anh được thăng cấp, đồng nghĩa với được tăng lương. Để hiểu chuyện đó thì chẳng ai cần phải học cả.

Căn nhà mà Vigga muốn thuê từng là một tiệm bán đồ đan móc, trước khi trở thành trụ sở của một công ty sách, một xưởng sắp chữ, một doanh nghiệp nhập khẩu các tác phẩm nghệ thuật, và một tiệm đĩa CD. Hiện giờ thì lớp ốp trần bằng kính mờ là thứ duy nhất còn sót lại của nội thất nguyên thủy. Diện tích mặt bằng không quá ba mươi lăm mét vuông, nhưng căn nhà đúng là duyên dáng - với những khung cửa sổ lớn trông ra mấy cái hồ, vị trí đối diện với một tiệm pizza, và những mảng xanh nhỏ ở sần sau. Nó gần như nằm ngay bên cạnh quán cà phê Bankeråt, nơi Merete Lynggaard đã đi ăn tối cùng ai đó chỉ vài ngày trước khi chết. Với những quán cà phê và tụ điểm ăn chơi tại đây, Nansensgade không hề nhàm chán. Nó thực sự là một thiên đường kiểu Paris.

Carl quay người và lập tức trông thấy Vigga cùng với bạn trai đi ngang qua trước tiệm bánh. Cô ta sải bước trên phố với sự tự nhiên và vẻ kiêu bạc của một dũng sĩ đấu bò tiến vào trường đấu. Bộ cánh cô ta diện trên người có đáy đủ các màu sắc của bảng màu. Vigga luôn rộn ràng như thế. Trái ngược hoàn toàn với cô ta là tay bạn trai đi bên cạnh. Anh ta nhét mình trong bộ đó đen chật ních; làn da thì trắng bệch và mắt thâm quầng thấy rõ. Kiểu người mà ta thường thấy trong những cỏ quan tài niêm chì của một bộ phim về Dracula.

- Cưng ơi! - Vigga gọi to trong khi băng qua đường. Chuyến này lại tốn bộn tiền rồi.

Trong khi bóng ma phim kinh dị đi xem xét toàn bộ căn nhà; Vigga xoa dịu Carl. Anh sẽ chì phải trả hai phần ba tiền thuê, còn lại cô ta sẽ trả.

Vigga dang rộng đôi tay, thốt lên:

- Tiền sẽ tràn vào như nước, Carl ơi.

Phải rồi. Hoặc là tuôn ra như suối, anh nghĩ bụng và nhẩm tính mỏi tháng mình tốn đến hai ngàn sáu trăm krone. Chắc anh phải đi học để làm chánh thanh tra gấp.

Họ ghé vào quán cà phê Bankeråt để đọc hợp đồng thuê nhà, và Carl tranh thủ ngó nghiêng một vòng.

Merete Lynggaard từng đến đây, nhưng không đây hai tuần sau cô đã bốc hơi khỏi mặt đất này.

- Ai là chủ của cơ ngơi này vậy? - Anh hỏi một nữ phục vụ tại quấy bar.

- Jean-Yves. Anh ấy ngồi đằng kia kìa. - Cô gái chỉ vào một người đàn ông khá nghiêm nghị, hoàn toàn không có sự tinh tê và kiểu cách của người Pháp.

Carl đứng dậy.

- Xin phép được hỏi, anh đã làm chủ cơ ngơi này bao lâu rồi? - Anh chìa huy hiệu cảnh sát cho người đàn ông. Chuyện đó không thực sự cần thiết, căn cứ theo nụ cười thân thiện của anh ta, nhưng lâu lâu cũng phải lấy nó ra cho sạch bụi.

- Tôi tiếp quàn quán này từ năm 2002.

- Anh có nhớ chính xác là từ thời điểm nào không?

- Có chuyện gì à?

- Có, vụ việc của một nghị sĩ quốc hội tên là Merete Lynggaard. Chắc anh vẫn còn nhớ vụ mất tích của cô

ấy.

Jean-Yves gật đầu.

- Merete đã đến đây không lâu trước đó. Lúc ấy anh đã là chủ nhân quán này hay chưa? Anh ta lắc đầu.

- Một người bạn đã sang nhượng nó cho tôi từ ngày 1 tháng Ba năm 2002. Nhưng theo tôi nhớ thì cảnh



sát đã hỏi anh ta xem có ai còn nhớ mặt người đã đi ăn tối cùng cô gái hay không. Không ai nhớ hết. - Jean- Yves mỉm cười. - Nếu tôi có mặt ở đây vào lúc đó thì chắc tôi đã nhớ.

Carl mìm cười đáp lại. Phải rồi, biết đầu đấy. Tay chủ quán có vẻ là người nhạy bén.

- Anh đã đến muộn mất một tháng. Đôi khi cũng có những chuyện như thế. - Carl vừa nói vừa bắt tay anh

ta.

Trong khi đó, Vigga đã ký xong các thứ giấy tờ. Về khoản ban phát chữ ký thì cô ta rất hào phóng.

- Cho tôi xem qua cái nào. - Carl cầm lấy chỗ giấy tờ từ tay Hugin.

Anh trịnh trọng đặt trước mặt mình bản hợp đồng chi tiết với cỡ chữ nhỏ xíu, nhưng chữ nghĩa trên đó bị nhòa đi trong thoáng chốc. Chẳng ai biết được chuyện gì có thể xảy ra với mình, anh nghĩ thẩm. Merete Lynggaard đã từng ngồi trong cái quán này, tận hưởng trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ, vào một tối tháng Hai năm 2002.

Cô có mong chờ một chuyện gì khác trong đời không? Có khi nào ngay lúc ấy cô đã linh cảm rằng mình sẽ chìm sâu dưới những dòng hải lưu dữ dội và lạnh lẽo của biển Baltic?

Khi Carl quay lại văn phòng, trợ lý của anh vẫn còn đang bận rộn với ban thư ký ở trên gác. Thế càng hay. Sự thất vọng sau cuộc gặp với Vigga và bóng ma kinh dị của cô ta đá làm anh cạn sạch năng lượng, chỉ có gác chân ngủ một giấc ngắn và phiêu du đến mộng giới mới giúp anh phục hồi lại được.

Mới ngồi trong tư thế đó được khoảng mười phút thì trạng thái thiền định của anh bị gián đoạn bởi cái cảm giác mà mọi cảnh sát đều biết đến, và hay được chị em phụ nữ gọi là linh cảm. Chính là kinh nghiệm bắt đầu tỉnh dậy, cựa quậy trong tiềm thức của anh. Linh cảm một số sự việc sẽ dẫn tới một kết quả cụ thể.

Anh mở choàng mắt và nhìn vào những tờ giấy ghi chú gắn trên bảng.

Rồi anh đứng lên, gạch đi dòng chữ “Nhân viên xã hội ở Stevns”. Phía dưới tiêu để “Kiểm tra” giờ đây còn lại: Bức điện tín - Các cô thư ký ở Christiansborg - Các nhân chứng trên tàu phà Schleswig-Holstein.

Có thể cô thư ký của Merete Lynggaard có liên quan gì đó với bức điện tín. Ai là người nhận nó tại christiansborg? Sao anh lại kết luận rằng đích thân Merete Lynggaard đã nhận nó nhỉ? Vào lúc đó, hiếm có vị dân biểu quốc hội nào bận rộn như Merete, do vậy, theo logic thì bức điện sẽ phải qua tay của cô thư ký. Không phải là anh nghi ngờ cô ta chọc mũi vào chuyện cá nhân của sếp mình. Nhưng cũng có thể lắm chứ?

Chính cái khả năng này làm anh lấn cấn.

- Vậy là chúng ta đã có câu trả lời của TelegramsOnline. - Assad lên tiếng từ trên ngưỡng cửa. Carl ngẩng đầu lên.

- Họ không thể cho tôi biết nội dung bức điện, nhưng họ có lưu lại tên của người gửi. Một cái tên rất ngộ.

- Anh chàng nhìn xuống tờ giấy ghi chú trên tay. - Tage Baggesen. Tôi đã có được số điện thoại mà anh ta sử dụng để gửi bức điện. Họ bảo đó là số máy nằm trong trụ sở Quốc hội. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. - Assad đưa mẩu giấy cho Carl và quay gót. - Chúng tôi đang điều tra vụ tai nạn xe hơi. Họ đang đợi tôi trên gác.

Carl gật đầu. Rồi anh nhấc điện thoại bấm số máy được đưa.

Giọng nói ở đầu dây bên kia thuộc về cô thư ký ngồi trong văn phòng của đảng Trung dung cấp tiến.

Cô gái tương đối thân thiện, nhưng cô lấy làm tiếc phải thông báo với anh rằng Tage Baggesen đang đi nghi cuối tuần ở quần đảo Faroe. Cô hỏi anh có muốn để lại lời nhắn hay không.

- Không, không cần đâu. - Carl đáp. - Tôi sẽ liên hệ với anh ấy vào thứ Hai.

- Nói thật với anh là ngài Baggesen sẽ rất bận bịu vào thứ Hai. Tôi nói thế để anh biết trước. Sau đó, Carl nhờ cô thư ký chuyển máy cho mình sang văn phòng của đảng Dân chủ.

Lần này người thư ký nghe máy tỏ ra khá mệt mỏi, và cô không thể trả lời câu hỏi của anh được. Nhưng nếu cô nhớ không lầm thì Søs Norup từng là thư ký riêng của Merete Lynggaard.

Carl xác nhận điều đó.

Không ai nhớ được gì nhiều về Søs, vì cô ta chỉ làm thư ký ở đó trong một giai đoạn ngắn. Tuy vậy, một trong số các thư ký cho biết hình như Søs từng làm việc cho Liên đoàn luật gia và các nhà kinh tế học - DJØF, và đã quay trở lại đó thay vì ở lại làm việc cho người kế nhiệm Merete Lynggaard. “Cô ta xấu tính lắm”, Carl nghe thấy tiếng một người nào đó bình phẩm, và những người khác rõ ràng đã nhớ ra.

Phải rồi, Carl hài lòng tự nhủ. Những người xấu tính như mình luôn được người ta nhớ đến nhiều nhất.

Tiếp đó, anh gọi điện tới DJøF, và bọn họ đều biết Søs Norup. Nhưng cô gái đã không quay lại làm việc với họ. Cô ta đã mất tăm mất tích.

Carl gác máy và lắc đầu. Bỗng dưng công việc của anh rơi vào ngô cụt ở mọi hướng. Anh không mấy hào hứng với ý nghĩ phải chạy quanh tìm kiếm một nữ thư ký, không rõ còn nhớ hay đã quên béng một bức điện có thể liên quan tới một người đã đi ăn với Merete Lynggaard, nhưng có thể cho anh biết chút ít về tâm

trạng của sếp cô ta vào thời điểm năm năm trước. Thay vào đó, anh quyết định đi lên gác để xem Assad làm ăn thế nào với ban thư ký quanh vụ tai nạn xe hơi.

Carl tìm thấy họ trong một văn phòng nhỏ, với các bản fax, giấy photo và đủ mọi thể loại giấy tờ linh tinh bày ngổn ngang trên chiếc bàn trước mặt. Trông thật chẳng khác nào Assad vừa lập ra một ban vận động tranh cử tổng thống. Ba nữ thư ký ngồi bàn bạc với nhau, trong khi anh chàng rót trà và sốt sắng gật đầu mỗi khi cuộc thảo luận thu được một bước tiến nhỏ. Một nỗ lực ấn tượng.

Carl gõ nhẹ vào khung cửa.

- Ồ, có vẻ như các cô đã tìm thấy rất nhiều tài liệu lý thú cho chúng tôi. - Anh chỉ tay vào đống giấy tờ, và có cảm giác như mình là Người Vô Hình. Chỉ có mỗi bà Sørensen liếc mắt nhìn anh, dù anh chẳng thiết tha gì cho lắm.

Anh lui ra hành lang, và lần đầu tiên kể từ khi rời ghế nhà trường, anh cảm thấy ghen tị với một người.

- Anh Carl Mørck? - Một giọng nói vang lên phía sau lưng đã lôi anh ra khỏi cảm giác thất bại và đặt anh vào lộ trình đi tới chiến thắng. - Marcus Jacobsen cho tôi biết anh đang cần tham vấn. Chúng ta lên lịch với nhau nhé?

Carl quay người lại và bắt gặp đôi mắt của Mona Ibsen. Hẹn với chị ư? Có họa là điên mới từ chối.