Chương 31

Merete phải mất đến ba ngày để lung lay cho cái răng lỏng ra. Ba ngày đêm ác mộng. Mỗi khi kê chiếc kìm vào cái răng quái quỷ và những cơn đau thấu trời do viêm rút cạn sức mạnh của cô, Merete lại phải huy động toàn bộ dũng khí trong con người mình. Chỉ một chút sơ sẩy là cả cơ thể cô đổ gục. Trong vài giây trái tim cô đập cuống cuồng vì sợ hãi cú vặn sắp tới của chiếc kìm, và sự tra tấn dường như không bao giờ kết thúc. Vài lần cô đã cố lôi mạnh, nhưng sức lực và dũng khí bỏ rơi cô đúng vào lúc bề

mặt kim loại han gỉ chạm vào chiếc răng.

Khi rốt cuộc cô cũng làm cho mủ ở nướu răng trào ra ngoài và khối áp xe xẹp đi một chút, cô đổ gục xuống trong làn nước mắt nhẹ nhõm.

Cô biết bọn chúng đang quan sát mình từ phía bên ngoài. Kẻ có tên là Lasse vẫn chưa đến, và công tắc loa vẫn bị hỏng. Chúng không trao đổi gì với nhau nữa, nhưng cô có thể nghe thấy chúng di chuyển và hít thở. Cô càng đau đớn, hơi thở của chúng càng mạnh, như thể nỗi thống khổ của cô làm bọn chúng bị kí©h thí©ɧ, và sự căm thù mà cô dành cho bọn chúng càng lớn dần. Một khi đã nhổ được cái răng, cô sẽ tính đến chuyện tương lai. Phải, cô sẽ trả thù, nhưng trước hết cô phải nghĩ được cái đã.

Thế nên một lần nữa, cô kê cái kìm có mùi vị tởm lợm vào chiếc răng sâu và lay nó, chắc chắn rằng mình phải làm cho xong việc. Nó đã làm cô khốn khổ đủ rồi, bây giờ sự đau đớn của cô cần phải chấm dứt.

Cuối cùng cô cũng nhổ cái răng thành công vào một buổi đêm, khi cô được yên thân một mình. Đã nhiều giờ trôi qua kể từ lần cuối cô nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, nên tiếng cười nhẹ nhõm bật ra và vang vọng trong không gian là của cô, chỉ của cô mà thôi. Ngay cả mùi vị của mủ viêm cũng làm cô nhẹ người. Cơn đau nhói đang làm cho máu tuôn trào trong miệng cô giờ đây giống như một sự mơn trớn.

Cứ vài giầy cô lại khạc nhổ vào tay và trét máu lên lớp kính cửa sổ, một bên, rồi hai bên. Khi máu không còn chảy nữa, công việc của cô cũng hoàn tất. Mỗi cửa sổ chỉ được chừa lại một ô vuông mỗi cạnh hai mươi xen-ti-mét. Giờ đây cô đã tước bỏ niềm vui thú được tùy thích quan sát tù binh của bọn chúng. Rốt cuộc cô cũng kiểm soát được những thời điểm mình muốn xuất hiện trong tầm mắt bọn cai ngục.

Khi thức ăn được đưa vào cửa lật sáng hôm sau, tiếng chửi rủa của mụ đàn bà đánh thức cô dậy.

- Con điếm đã bôi bẩn các ô cửa sổ. Nhìn mà xem! Nó đã trét phân lên kính, con lợn đó. Cô nghe thấy người đàn ông đáp rằng nó trông giống máu hơn, và mụ đàn bà quát lên:

- Vậy ra đây là cách mày cảm ơn bọn tao vì đã đưa cho mày cái kìm đó hả? Mày đã bôi máu lên mọi thứ

sao? Nếu vậy thì mày sẽ phải trả giá. Chúng tao sẽ tắt đèn. Để xem mày sẽ nói gì. Khi đó biết đâu mày sẽ lau chùi sạch boong tất cả ấy chứ. Và từ giờ cho tới lúc đó, mày sẽ không được ăn.

Cô nghe thấy tiếng bọn chúng vận hành cánh cửa để lấy lại xô thức ăn trong chốt gió, nhưng cô đã kịp thời lao tới chèn cái kìm vào cửa lật. Chúng sẽ không thể lấy đi khẩu phần cuối cùng này của cô. Cô lôi chiếc xô ra đúng vào giây cuối cùng trước khi cơ cấu thủy lực nhả cái kìm ra. Nó phát ra tiếng xì xì và cửa lật đóng lại.

- Cái trò đó có thể thành công hôm nay, nhưng ngày mai thì đừng hòng! - Mụ đàn bà bên ngoài la lối. Cơn tức giận của mụ làm cô khuây khỏa. - Tao sẽ cho mày đồ ăn thiu thối cho đến khi lau sạch cửa sổ. Rõ chưa?

Cùng với câu nói đó, các bóng đèn huỳnh quang trên trần tắt phụt.

Merete ngồi nhìn một lúc những vết bẩn màu nâu trên lớp kính tráng gương và hai cái ô trống sáng màu. Cô nhận ra mụ đàn bà đang vươn người để có thể nhòm vào bên trong qua hai cái ô đó, nhưng chúng quá cao. Cô không còn nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy đắc ý như thế này là bao giờ. Nó sẽ không kéo dài, cô biết, nhưng trong tình cảnh hiện tại, những khoảnh khắc như thế này là một trong những mục đích sống

duy nhất của cô.

Cùng với chúng là viễn cảnh báo thù, ước mơ được tự do và được gặp lại Uffe vào một ngày nào đó.

Đêm đó cô bật đèn pin lần cuối. Cô mò đến ô trống trên tấm kính tráng gương và chiếu đèn vào miệng. Cái lỗ ở nướu răng của cô lớn khủng khϊếp, nhưng nom có vẻ ổn, chí ít cô có thể nói như vậy. Đầu lưỡi của cô cũng đồng tình với điếu này. Quá trình phục hồi đã bắt đầu.

Vài phút sau, ánh đèn trở nên tối đi, nên cô quỳ xuống xem xét cơ cấu đóng mở của cánh cửa chốt gió. Cô đã từng nghiên cứu ; cánh cửa này hàng ngàn lần trước đó, nhưng giờ đây cô phải ghi nhớ nó một cách chính xác. Ai mà biết các bóng đèn trẩn có còn được bật lên trở lại hay không?

Cánh cửa chốt gió được làm dạng lôi, có lẽ là hình nón, để đóng cho thật kín. Phần dưới của nó, tức là cái cửa lật, có chiều cao khoảng bảy mươi lăm xen-ti-mét, và cũng được đóng rất khít. Ngay dưới mép cửa có một mấu kim loại để cánh cửa lật có thể tựa vào khi mở ra hết cỡ. Cô xem xét nó một cách ti mỉ cho đến khi đèn pin tắt hẳn.

Sau đó cô ngồi trong bóng tối, cân nhắc những việc mình có thể làm.

Có ba điều cô muốn kiềm soát. Trước hết, những gì mà bọn ngoài kia có thể quan sát được ở cô. Đó là vấn đề mà cô vừa xử lý xong. Trước đó, ngay sau khi cô bị bắt cóc, cô đã cắn thận dò dẫm mọi ngóc ngách để tìm các camera giấu kín, nhưng không tìm thấy gì. Bọn người ác quỷ đang giam giữ cô hoàn toàn dựa vào hai ô cửa sổ tráng gương để quan sát. Lẽ ra chúng không nên khinh suất như vậy. Giờ đây cô đã có thể di chuyển mà không bị nhòm ngó.

Thứ hai, cô nhất quyết không để cho mình bị mất trí. Có những ngày và những đêm cô thu mình lại, có những tuần cô loanh quanh với các suy nghĩ trong đầu, nhưng cô chưa bao giờ cho phép bộ não mình ngưng hoạt động. Khi nhận ra chuyện đó có thể dẫn tới đâu, cô buộc mình nghĩ tới những người từng trải qua tình huống tương tự. Những người bị biệt giam trong nhiều chục năm dù không bị xét xử. Có rất nhiều ví dụ như vậy trong lịch sử thế giới lẫn trong văn chương. Papillon - người tù khổ sai, Bá tước Monte Cristo, và rất nhiều nhân vật khác. Nếu họ làm được thì cô cũng có thể làm được. Cô lái suy nghĩ của mình vào những cuốn sách, những bộ phim và những ký ức đẹp nhất trong đời để vượt qua.



Bởi lẽ, cô sẽ tiếp tục là chính cô, Merete Lynggaard, cho đến cái ngày cô rời khỏi nơi này. Đó là một lời hứa, và cô nhất định sẽ giữ nó.

Khi ngày đó tới, cô sẽ hoàn toàn kiểm soát được cách mình chết. Đó là điều thứ ba. Mụ đàn bà ngoài kia từng nói Lasse là người quyết định, nhưng trong một vài tình huống mụ ta có thể ra tay luôn. Mụ đã từng để cho cơn thịnh nộ lấn át mình, và chuyện đó hoàn toàn có thể lặp lại. Chỉ cần một giây điên loạn là đủ để mụ mở cửa chốt gió và cân bằng áp suất trong ngoài. Dám lắm.

Merete đã ngồi trong cái l*иg này được gần bốn năm ròng, thời gian hẳn cũng phải lưu dấu trên mụ đàn bà kia. Mắt mụ có lẽ đã trũng sâu hơn, giọng mụ chắc cũng bị ảnh hưởng chút gì đó. Trong những tình huống như thế này, thật khó mà đoán được tuổi của mụ ta, nhưng mụ đủ già để biết sợ những gì cuộc đời sẽ dành cho mình. Và điều đó làm mụ nguy hiểm.

Ngoài ra, hai kẻ cai ngục ngoài kia có vẻ không được rành rẽ các vấn đề kỹ thuật cho lắm. Thậm chí chúng không thể sửa được một cái công tắc bị kẹt, do vậy nhiều khả năng chúng không thể cân bằng áp suất bằng cách nào khác ngoài mở cửa chốt gió, ít nhất Merete cũng hi vọng như thế. Nói cách khác, nếu cô bảo đảm sao cho bọn chúng chỉ mở được cửa chốt gió khi cô cho phép, cô sẽ có đủ thời gian để tự sát. Cái kìm sẽ được sử dụng như công cụ hỗ trợ. Cô có thể dùng nó để xé rách động mạch của mình nếu hai kẻ bên ngoài đột ngột quyết định hạ áp suất trong phòng. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đó, nhưng cô thấy sợ khi nghe mụ đàn bà bảo rằng cô sẽ nổ tan xác. Không còn cái chết nào tồi tệ hơn thế. Đó là lý do cô muốn quyết định thời điểm và cách thức mà nó diễn ra.

Nếu tay Lasse kia quay về và có dự định riêng dành cho Merete thì sẽ không có chỗ cho những ảo tưởng ngây thơ của cô. Dĩ nhiên, căn phòng phải có những cách thức cân bằng áp suất khác, ngoài cửa chốt gió. Hệ thống thông gió có thể là một cách. Cô không rõ cãn phòng này ban đầu được xây dựng để làm gì, nhưng có lẽ chỉ phí rất tốn kém. Do vậy, cô suy luận rằng bất kể nó được dùng để chứa cái gì thì cái đó cũng phải có một giá trị hoặc tầm quan trọng nhất định. Như thế tức là phải có một phương án dự phòng trong trường hợp khẩn cấp. Cô đã để ý tới những cái vòi nhỏ bằng kim loại nằm ngay bên dưới các bóng đèn trần.

Chúng không lớn hơn ngón tay út của cô, nhưng chắc cũng đủ sử dụng. Biết đâu đó là nơi khí tươi được bơm vào trong phòng, hoặc cũng có thể những cái vòi đó được dùng để cân bằng áp suất? chỉ có một điều chắc chắn duy nhất: nếu Lasse muốn làm hại cô, hắn biết phải bấm những cái nút nào.

Từ giờ cho tới lúc đó, cô sẽ chỉ cố tập trung vào việc đối phó với những mối đe dọa gần nhất. Cô mở nắp chụp để lấy pin ra khỏi chiếc đèn pin, và hài lòng nhận thấy lớp vỏ kim loại của nó sắc bén và cứng chắc như thế nào. Khoảng cách từ mép cửa lật tới mặt sàn không quá hai xen-ti-mét, nên nếu cô khoét một cái lỗ ngay bên dưới mấu kim loại dùng để đỡ cửa lật khi nó mở, cô sẽ có thể chẹn cái đèn pin vào đó, ngăn không cho cánh cửa mở ra.

Cô ôm đèn pin vào ngực. Cô đang có một công cụ cho phép mình kiểm soát một thứ trong đời, và cảm giác đó thật tuyệt. Cũng giống như lần đầu tiên cô uống thuốc tránh thai. Giống như lần cô thách thức gia đình nhận nuôi và bỏ đi cùng với Uffe.

Khoét lỗ trên mặt sàn bê tông khó hơn cô tưởng tượng rất, rất nhiều. Hai ngày đầu tiên trôi qua nhanh chóng, vì cô còn nước và thức ăn, nhưng khi mọi thứ cạn kiệt, sức lực của những ngón tay cô nhanh chóng giảm sút. Cô biết mình chỉ còn rất ít năng lượng dự trữ, nhưng những thức ăn được cung cấp trong vài ngày qua hoàn toàn không thể dùng được. Bọn chúng đang trả đũa thực sự. Chỉ riêng mùi của thức ăn cũng khiến cô không dám đυ.ng đến những cái xô. Nó bốc mùi như xác thối vậy. Mỗi đêm cô dành ra năm, sáu tiếng đồng hồ sử dụng cạnh sắc của đèn pin để cạo mặt sàn bên dưới cửa lật, việc đó cũng góp phần làm cô kiệt sức. Nhưng cô không thể làm chuyện đó một cách qua quýt. Cái lỗ phải có kích thước vừa đủ hòng giữ chặt đèn pin, nhưng do cầy đèn pin cũng chính là dụng cụ đào bới, cô phải liên tục xoáy nó vào trong lỗ để đảm bảo đường kính lỗ vừa khít, và cạo đi từng lớp bê tông mỏng.

Đến ngày thứ năm, cô đã khoét được khoảng hai xen-ti-mét, và bẳt đầu cảm thấy nóng rát trong dạ dày.

Mụ phù thủy lặp lại yêu cầu của mình mỗi ngày, vào cùng một thời điểm. Nếu Merete không lau sạch kính cửa sổ, mụ sẽ không bật đèn, và sẽ chỉ cho cô ăn đồ ôi thiu. Người đàn ông cố gắng làm trung gian hòa giải, nhưng bất thành. Giờ chúng lại xuất hiện và nhắc lại yêu cầu. Merete không thèm quan tâm vụ ánh sáng, nhưng bụng dạ cô đang kêu réo. Nếu không ăn, cô sẽ bị bệnh, mà cô thì không muốn bị bệnh.

Cô nhìn lên lớp màng màu nâu đỏ của hai cái cửa sổ. Một ánh sáng yếu ớt đang chiếu qua hai ô trống.

- Nếu nó quan trọng đến thế với các người thì hãy đưa tôi thứ gì đó để lau kính! - Rốt cuộc cô gào lên.

- Dùng tay áo thấm nướ© ŧıểυ của mày ấy, sau đó bọn tao sẽ bật đèn và cho mày ăn! - Mụ đàn bà quát lại.

- Được thôi, nhưng các người phải gửi vào đây một cái áo mới.

Nghe tới đó, mụ đàn bà bắt đầu bật cười ha hả, điệu cười kinh tởm xuyên thẳng vào tận xương tủy người nghe. Mụ không đáp, chỉ cười cho đến khi hết hơi. Sau đó là sự im lặng.

- Tôi sẽ không làm. - Merete nói. Nhưng rồi cô vẫn làm.

Việc lau sạch kính cửa sổ không khiến cô mất nhiều thời gian, nhưng nó khơi lên cảm giác thất bại trong lòng cô.

Mặc dù thỉnh thoảng bọn chúng vẫn đến đứng phía ngoài cửa sổ, chúng không thể trông thấy việc cô đang làm. Khi ngồi cạnh cửa lật thì cô ở trong điểm mù của thị trường, cũng giống như lúc cô ngồi dưới sàn, giữa hai ô cửa sổ. Nếu bất thần kiểm tra vào ban đêm, chúng sẽ lập tức nghe thấy tiếng rào rạo do cầy đèn pin gầy ra, nhưng chúng không bao giờ làm thế. Đó là lợi thế của việc giám sát định kỳ đối với cô. Cô biết vào ban đêm mình tha hồ làm việc.

Sau khi cô khoét sâu được chừng bốn xen-ti-mét, sự sinh tồn vốn dễ đoán của cô thay đổi hẳn. Cô ngồi chờ thức ăn dưới những cái bóng đèn huỳnh quang chớp tắt và nhận ra sắp sửa đến sinh nhật của Uffe. Dù sao thì cũng đã là tháng Năm. Tháng Năm thứ năm kể từ khi cô bị cầm tù. Tháng Năm năm 2006. Cô ngồi cạnh cái xô vệ sinh, làm sạch răng và nghĩ về Uffe, hình dung mặt trời nhảy múa trên bầu trời xanh trong đầu.

- Happy Birthday to you! - Cô hát với chất giọng khàn khàn, mường tượng ra khuôn mặt hạnh phúc của Uffe. Ở một nơi nào đó, Uffe đang sống yên ổn - cô chắc chắn điều đó. Tất nhiên là vậy rồi. Đó là điều mà cô thường xuyên tự nhủ.

- Cái công tắc đó đó, Lasse. - Giọng mụ đàn bà đột ngột cất lên. - Không làm sao bật tắt được, nên con



nhỏ đó nghe thấy hết những gì được trao đổi ở ngoài này.

Hình ảnh mặt trời và bầu trời xanh lập tức biến mất, tim Merete bắt đầu đập dồn. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng mụ đàn bà nói chuyện với kẻ mang tên Lasse.

- Đã bao lâu rôi? - Một giọng tậm tịt vang lên, khiến Merete nín thở.

- Từ năm, sáu tháng trước.

- Cô ta có nghe thấy điều gì không nên nghe hay không?

- Dĩ nhiên là không. Im lặng một lúc.

- Chẳng bao lâu nữa chuyện đó cũng sẽ không còn quan trọng. Cứ tiếp tục và để cho cô ta nghe thấy

những gì chúng ta nói. Ít nhất là cho đến khi có quyết định khác.

Câu nói tựa như một lưỡi rìu bổ vào Merete.

“Chẳng bao lâu nữa chuyện đó cũng sẽ không còn quan trọng”. Chuyện gì không còn quan trọng? Hắn ta nói vậy nghĩa là sao? Điều gì sẽ xảy ra?

- Con nhỏ đó cũng nhiều trò lắm. Có lần nó đã tuyệt thực và chẹn cửa lật. Sau đó nó lấy máu của mình bôi lên cửa kính để không ai quan sát được.

- Nghe nói cô ta còn bị đau răng một thời gian nữa. Giá mà được chứng tyến cảnh đó tận mắt… - Lasse nói.

Mụ đàn bà bật cười khan. Cả hai đều biết Merete đang ngồi trong phòng, lắng nghe từng lời chúng nói ra. Điều gì đã làm bọn chúng hành động như thế này? Cô đã làm gì chúng kia chứ?

- Bọn quái vật các người… tôi đã làm gì mấy người, hả? - Cô dùng hết sức bình sinh để hét lên. - Tắt đèn đi, để tôi có thể thấy các người! Tắt đèn đi, để tôi có thể nhìn vào mắt các người trong lúc các người nói!

Cô lại nghe thấy tiếng mụ đàn bà cười ngặt nghẽo.

- Mơ đi cưng! - Mụ quát lại.

- Cô muốn chúng tôi tắt đèn à? - Lasse chậc lưỡi. - Được thôi, tại sao không? Đây có thể là khoảnh khắc mà mọi thứ thực sự bắt đầu. Như vậy chúng ta sẽ có vài ngày thú vị trước khi tất cả kết thúc.

Câu nói nghe thật đáng sợ. Mụ đàn bà cố phản đối, nhưng Lasse đã nạt vài câu để mụ im mồm. Sau đó ánh đèn chập chờn trên trần tắt phụt.

Merete đứng im một lúc, trống ngực đập thình thịch trong khi cố gắng làm quen với ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng từ bên ngoài. Lúc đầu, cô chỉ thấy những con quỷ ngoài kia lờ mờ như những bóng ma, nhưng dần dần, chúng trở nên sắc nét. Mụ đàn bà chỉ cao tới mép dưới của ô cửa sổ, còn gã đàn ông thì cao hơn nhiều. Merete suy ra hắn ta là Lasse.

Hắn chậm rãi bước lại gần. Hình dáng mờ nhạt của hắn rõ dần. Vai rộng, tỉ lệ cơ thể cân đối, không như gã đàn ông kia, gầy nhom.

Merete vừa muốn nguyền rủa bọn chúng, lại vừa muốn cầu xin chúng thương hại. Cô muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến chúng nói ra lý do vì sao chúng lại làm thế với cô. Đây là lần đầu tiên cô gặp hắn, và khoảnh khắc này có gì đó thôi thúc một cách khó chịu. Cô cảm thấy chỉ có hắn mới quyết định việc cô được phép biết nhiều hơn hay không, và bây giờ cô sẽ đòi quyền của mình. Nhưng khi hắn lại gần thêm một bước, mọi lời nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng cô.

Cô sững sờ nhìn cái miệng của hắn. Nhìn nụ cười nhếch mép lạnh lùng của hắn. Nhìn hàm răng trắng bóc từ từ xuất hiện. Khi thấy tất cả các chi tiết đó tập hợp thành một tổng thể, cô cảm thấy như có luồng điện chạy xuyên qua cơ thể mình.

Giờ thì cô đã biết Lasse là ai.