Chương 32

Trên bãi cỏ, Carl xin lỗi bà y tá vì cơn bộc phát của Uffe. Sau đó, anh ném các tấm ảnh và các nhân vật đồ chơi vào trong chiếc túi nhựa, nhanh chóng bước ra bãi đậu xe trong lúc Uffe tiếp tục la hét phía

sau lưng. Chỉ khi khởi động xe hơi, anh mới nhận ra cảnh tượng nhốn nháo với các nhân viên chăm sóc lao nhanh xuống sườn dốc. Đó là sự kết thúc cho những nỗ lực điều tra của anh tại Egely. Cũng đáng.

Phản ứng của Uffe rất mạnh. Giờ thì Carl đã biết cậu ta vẫn hiện diện ở thế giới này theo cách nào đó. Uffe đã nhìn vào đôi mắt của kẻ mang tên Atomos trong tấm ảnh và bị chấn động mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là một bước đột phá lớn.

Carl dừng xe cạnh một cánh đồng để tìm thông tin của trại trẻ Godhavn bằng mạng Internet trên xe.

Một số điện thoại lập tức xuất hiện.

Anh không phải giải thích quá nhiều. Rõ ràng nhân viên ở đó đã quen với việc bị cảnh sát hỏi thăm, nên anh không cần vòng vo làm gì.

- Đừng lo. - Anh nói vào điện thoại. - Các trại viên không làm điều gì sai trái cả. Tôi chỉ gọi để hỏi về một cậu bé đã từng sống ở đó hồi cuối thập niên tám mươi. Tôi không biết tên thật của cậu ta, chỉ nghe người ta gọi là Atomos. Cái tên đó có gợi lên điều gì không?

- Cuối thập niên tám mươi à? - Người nhân viên trực ban hỏi lại. - Không, hồi đó tôi chưa vào làm ở đây. Chúng tôi có lưu hồ sơ của mọi đứa trẻ, nhưng có lẽ chúng không được ghi nhận bằng biệt danh đâu ạ. Anh có chắc là mình không có cái tên nào khác của cậu bé đó không?

- Rất tiếc là tôi không có. - Carl đưa mắt nhìn cánh đồng bốc mùi phân chuồng. - Cô có biết một nhân viên nào từng làm việc vào thời kỳ đó hay không?

- Ơ, những người làm toàn thời gian thì không. Tôi khá chắc chắn về điều đó. - Cô gái đáp. - Nhưng để xem nào… à, phải rồi, chúng tôi có một nhân viên đã nghỉ hưu vẫn đến đây vài lần mỗi tuần. Ông ấy không thể xa rời bọn trẻ, và chúng cũng rất nhớ ông ấy. Tôi chắc chắn ông ấy làm việc ở đây vào giai đoạn đó.

- Ông ấy có tình cờ ở đó ngày hôm nay không?

- John á? Không, ông ấy đang đi nghỉ. Qụần đảo Canary, chỉ phí một ngàn hai trăm chín mươi lăm krone. Một mức hấp dẫn, đúng không? Nhưng thứ Hai tới ông ấy sẽ quay về, tôi sẽ xem liệu ông ấy có đến được không, nếu anh muốn. Chủ yếu là vì bọn trẻ. Chúng quý ông ấy lắm. Anh gọi lại vào thứ Hai nhé, chúng tôi sẽ xem liệu có giúp được anh không.

- Cô cho tôi xin số điện thoại nhà của ông ấy được không?

- Không được, tôi rất tiếc. Chúng tôi không được phép cung cấp số điện thoại nhà riêng của nhân viên.

Làm sao biết được người hỏi là người như thế nào, đúng không ạ?

- Tên tôi là Carl Mørck. Hình như tôi đã xưng tên với cô rồi. Tôi là thanh tra cảnh sát, nếu cô còn nhớ. Cô nhân viên bật cười.

- Tôi dám chắc việc tìm ra số điện thoại của ông ấy không phải là khó đối với anh. Nhưng tôi đề nghị anh

chờ đến thứ Hai và gọi lại cho chúng tôi, OK?

Carl ngả người ra lưng ghế và nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ. Anh vẫn còn kịp quay về văn phòng để kiểm tra điện thoại di động của Merete Lynggaard, nếu như pin của nó vẫn còn hoạt động sau năm năm, một chuyện hơi khó tin. Nếu nó đã hỏng thì họ sẽ phải tìm một cục pin mới.

Trên đồng ruộng, phía sau những quả đổi, một đàn chùn mòng biển bay lên trời, phát ra những tiếng kêu

đinh tai. Một cỗ máy ồn ào xuất hiện bên dưới chúng, cuốn theo bụi đất bay mù mịt. Carl đã trông thấy nóc của buổng lái. Đó là một chiếc máy kéo đồ sộ hiệu Landini sơn xanh. Nó đang nặng nề tiến tới, dọc theo các rãnh đất. Chỉ những ai lớn lên trong hoàn cảnh chân lấm tay bùn mới biết được những thứ như thế. Giờ là thời điểm rải phân ở đây, anh nghĩ bụng và khởi động xe, chuẩn bị lái đi trước khi mùi hôi tràn tới và lọt vào hệ thống điều hòa không khí trong xe.

Ngay lúc đó anh tròng thấy người nông dần ngồi trong buồng lái lắp kính Plexiglas. Anh ta đội một cái mũ bóng chày, hoàn toàn tập trung vào công việc và viễn cảnh một vụ mùa bội thu. Anh ta có khuôn mặt hồng hào, trên người khoác chiếc áo ca rô đỏ đen. Một chiếc áo có họa tiết giống như áo của mấy tay thợ rừng. Rất dễ nhận ra.

Chết tiệt, Carl rủa thầm. Anh đã quên bằng phải gọi điện tới đồn cảnh sát Sorø để nói cho họ biết mẫu họa tiết nào theo anh là trùng khớp với chiếc áo hung thủ đã mặc ở Amager. Anh thở dài. Giá như bọn họ không lôi anh vào tất cả chuyện này. Sớm muộn rồi họ cũng sẽ yêu cầu anh quay lại và chỉ ra chiếc áo đúng một lần nữa.

Carl bấm số và nhanh chóng được tay cảnh sát trực ban chuyển máy cho gặp trưởng nhóm điều tra, người có tên là Jorgensen.

- Tôi là Carl Mørck ở Copenhagen đây. Tôi nghĩ mình có thể xác nhận một trong số những chiếc áo mà các anh cho tôi xem là trùng khớp với chiếc áo thủ phạm đã mặc trong vụ nổ súng ở Amager.

Jorgensen không trả lời. Sao anh ta không hắng giọng hay gì đó, để anh biết anh ta hãy còn sống ở đâu dây bên kia cơ chứ?

- E hèm. - Carl lên tiếng, đoan chắc nó sẽ kích hoạt một phản ứng, nhưng viên cảnh sát vẫn im lặng. Có lẽ anh ta đã lấy tay bịt ống nghe.

- Mấy đêm vừa qua tôi đã nằm mơ. - Carl nói tiếp. - Tôi đã nhớ thêm được nhiều chi tiết của vụ nổ súng.

Trong đó có cái áo. Giờ thì tôi có thể hình dung ra nó một cách rõ ràng.

- Có thật thế không? - Jorgensen hỏi lại sau một khoảng im lặng nữa. Ít ra anh ta cũng nên tỏ ra vui mừng đôi chút mới phải.

- Anh không muốn biết chiếc áo nào trên bàn là chiếc tôi đang nghĩ tới à?

- Và anh tin là anh có thể nhớ được?

- Nếu tôi có thể nhớ được chiếc áo sau khi lãnh một viên đạn vào đầu, bị một trăm năm mươi cân thịt đè trên lưng và hàng lít máu của đồng đội đổ lên người, anh không nghĩ là tôi có thể nhớ được cái áo chết tiệt đó được bày ở vị trí nào sau bốn ngày ư?

- Chuyện này có vẻ không bình thường.

Carl đếm đến mười. Rất có thể là nó không bình thường tại Sorø. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao anh thuộc về một đơn vị cảnh sát có số án mạng nhiều gấp hai mươi lần so với đơn vị của Jorgensen.

Tuy nhiên, tất cả những gì anh nói là:

- Tôi rất giỏi các trò chơi ghi nhớ.

Jorgensen im lặng một chút để hiểu ý nghĩa của câu nói.

- Thế à! Vậy thì tôi rất muốn nghe anh nói đấy.

Mẹ kiếp, Jorgensen đúng là một gã nhà quê trì độn.



- Đó là chiếc áo ngoài cùng bên trái. - Carl nói. - Chiếc nằm gần cửa sổ nhất.

- OK. - Jorgensen đáp. - Vậy thì nó khớp với lời khai của nhân chứng.

- Tốt. Tôi rất mừng. Có thế thôi. Tôi sẽ gửi cho anh một email để anh có văn bản lưu.

Lúc này chiếc máy kéo trên đồng đã tiến đến rất gần. Dòng phần và nướ© ŧıểυ bay vèo ra từ mấy cái ống trước khi đáp xuống mặt đất đúng là một cảnh tượng hay ho.

Carl quay cửa kính bên ghế hành khách lên và chuẩn bị cúp máy.

- Khoan đâ, trước khi anh cúp máy, tôi có điều này. - Jorgensen nói. - Chúng tôi đã bắt được một nghi phạm. Cái này chỉ hai chúng ta biết với nhau thôi nhé, tôi tin rằng chúng tôi đã tóm cổ được một tên trong só các hung thủ. Khi nào anh có thể tới đây để nhận diện? Ngày mai được không?

- Nhận diện hung thủ? Không, tôi không thể làm được.

- Ý anh là sao?

- Ngày mai là thứ Bảy, ngày tôi không làm việc. Sau khi ngủ chán chê, tôi sẽ thức dậy và pha cho mình một tách cà phê, sau đó quay trở vào giường. Tôi có thể làm điều đó cả ngày, anh không biết đâu. Ngoài ra, tôi chưa bao giờ trông thấy mặt của những tên hung thủ ở Amager, đó là điều mà tôi đã nói nhiều lần, nếu anh chưa đọc báo cáo. Và vì tôi không mơ thấy khuôn mặt của gã đó, anh có thể chắc chắn rằng tôi chưa hể gặp lại gã từ sau vụ nổ súng. Do vậy tôi sẽ không đến. OK chưa nào, Jorgensen?

Lại một sự im lặng nữa, trời ạ. Nó còn gây bực bội nhiều hơn những tay chính trị gia cứ liên tục thêm “à”, “ừm” vào các câu nói dài lê thê của mình.

- Chỉ có anh mới quyết được nó OK hay không. - Jorgensen đáp. - Bạn bè của anh là những người bị hại dưới tay của gã này. Chúng tôi đã lục soát nơi ở của nghi phạm, và một số thứ chúng tôi tìm được đã cho thấy có một mối liên hệ giữa các vụ việc ở Amager và Sorø.

- Vậy thì tốt. Chúc các anh may mắn. Tôi sẽ theo dõi vụ này trên báo chí.

- Anh biết mình sẽ được yêu cầu ra làm chứng trước tòa, đúng không? Chính nhờ anh nhận diện chiếc áo mà chúng tôi đã kết nối được hai tội ác với nhau.

- Đúng, đúng. Tôi sẽ ra làm chứng. Chúc anh đi săn vui vẻ.

Carl cúp máy và nhận thấy một cảm giác khó chịu nơi ngực. Có lẽ là do thứ mùi kinh khủng đã tràn vào trong xe, nhưng cũng có thể đây là dấu hiệu của một vấn đề nghiêm trọng hơn.

Trong suốt một phút anh chỉ ngồi yên, chờ cho đến khi cơn đau trong l*иg ngực dịu xuống. Sau đó anh vẫy tay chào đáp lại người nông dân, rồi khởi động xe. Chạy được khoảng năm trăm mét thì anh giảm tốc độ và hạ kính xuống. Anh hít sâu, cong lưng hết mức để làm giảm áp lực. Anh đã trông thấy những người khác bị lên cơn như thế này, nhưng trải nghiệm nó trong chính cơ thể của mình là một điều hoàn toàn phi thực tế. Anh mở chốt cửa xe, bịt tay lên miệng để giảm hiệu ứng tăng thông khí, và đá cho cánh cửa mở toang ra.

- Chết tiệt! - Carl thốt lên.

Anh gập người, lảo đảo dọc theo rãnh đất, với cảm giác như có một cái pittông đang bơm cật lực trong phế quản. Những đám mây quay mòng mòng, bầu trời đổ ụp xuống đầu anh. Carl ngồi phịch xuống đất, chân choãi ra, tay lục tìm điện thoại trong túi áo vest. Mẹ kiếp, lẽ nào anh lại chết vì một cơn đau tim mà không kịp trăn trối gì sất?

Một chiếc xe chạy chậm lại trên đường. Những người trong xe không thể trông thấy anh dưới cái rãnh, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng của họ.

- Lạ chưa kìa! - Một giọng nói vang lên, sau đó chiếc xe đi tiếp.

Nếu nhìn được biển sỗ xe, mình sẽ cho bọn họ biết tay. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Carl trước khi mọi thứ tối sẩm.

Khi tỉnh lại, Carl nhận ra mình đang áp điện thoại vào tai, miệng dính đất nhoe nhoét. Anh liếʍ môi, khạc nhổ và bối rối nhìn quanh. Anh đặt tay lên ngực. Cảm giác tức thở vẫn còn, nhưng không còn tôi tệ nữa. Anh nhận ra mọi chuyện không khủng khϊếp như mình tưởng. Rồi anh đứng dậy và lảo đảo quay về xe, buồng mình xuống ghế lái. Thậm chí chưa đến một giờ rưỡi, vậy là anh đã không bất tỉnh quá lâu.

- Có chuyện gì vậy, Carl? - Anh tự hỏi.

Miệng anh khô khốc, lưỡi dường như dày gấp đôi so với bình thường. Ngực anh ướt đẫm mồ hôi. Có gì đó không ổn với cơ thể của anh.

- Anh sắp mất kiểm soát rồi. - Một giọng nói bên trong anh cất lên. Đúng lúc đó, điện thoại di động đổ chuông.

Assad không hỏi thăm tình hình sức khỏe của Carl. Mà sao anh ta phải hỏi chứ?

- Chúng ta đang có một vấn để. - Tay trợ lý chỉ nói có thế trong lúc Carl rủa thẩm. - Đám kỹ thuật viên không dám tẩy đi vết bôi đen trong danh bạ của Merete. Họ bảo là các con số và nét gạch xóa đều từ cùng một cầy viết bi, nên cho dù có bóc tách theo hai cách khác nhau thì vẫn có một nguy cơ rất lớn là cả hai lớp mực đều biến mất.

Carl lại đặt tay lên ngực một lần nữa. Giờ đây anh có cảm giác giống như mình đã nuốt quá nhiều hơi. Nó đau kinh khủng. Không lẽ anh bị lên cơn đau tim thật? Hay đó chỉ là cảm giác tương tự?

- Họ nói là cần phải gửi tất cả sang Anh để làm gì đó kết hợp giữa quy trình số hóa và hòa tan bằng hóa chất, đại loại thế.

Hình như Assad đang chờ nghe Carl chỉnh lại thuật ngữ, nhưng anh không nói gì. Ngay lúc này anh còn bận nhắm mắt và huy động toàn bộ sức mạnh ý chí để đấy lùi những cơn co thắt trong l*иg ngực.

- Họ bảo chúng ta sẽ không thế nhận được kết quả trước ba hay bốn tuần lễ. Tôi nghĩ như vậy thì mất thời gian quá. Anh có đồng ý với tôi không?

Carl cố gắng tập trung, nhưng Assad không đủ kiên nhẫn để chờ câu trả lời.

- Có lẽ tôi không nên nói với anh chuyện này, nhưng tôi nghĩ mình có thể tin anh được, nên tôi vẫn cứ nói. Tôi biết một tay có thể làm chuyện này cho chúng ta. - Assad ngừng lời một lúc để nghe ngóng động tĩnh của Carl, nhưng vô ích. - Sếp còn đó không vậy?

- Còn, khỉ gió. - Anh văng tục. Sau đó anh hít thật sâu để làm buồng phổi giãn tối đa. Anh thấy đau kinh khủng trong một vài giây trước khi áp lực trong ngực giảm xuống. - Anh ta là ai? - Anh hỏi, cố gắng thư giãn.

- Anh sẽ không muốn biết đâu. Nhưng anh ta rất giỏi. Anh ta cũng đến từ Trung Đông. Tôi biết anh ta khá rõ. Tôi có nên nhờ anh ta làm chuyện này không?

- Khoan đã, Assad. Để tôi nghĩ đã.

Carl bước ra khỏi xe và gập người, chống tay lên đầu gối, cúi gục đầu. Động tác đó làm cho máu dồn lên não anh trở lại. Mặt anh nóng bừng, nhưng ngực đã bớt đau tức. Ôi, thật nhẹ nhõm. Bất chấp mùi phân bón đang bao trùm lấy anh như một bệnh dịch, không khí ngoài này có vẻ khá tươi mát.

Khi đứng thẳng người dậy, anh cảm thấy mình đã khỏe. Anh cấm lấy chiếc điện thoại.

- Assad, tôi nghe đây. Chúng ta không thể sử dụng một kẻ làm giấy tờ giả được. Anh có nghe không đấy?

- Ai nói anh ta làm giấy tờ giả nào? Không phải tôi nhé.



- Vậy anh ta làm cái gì?

- Chỉ là anh ta giỏi những chuyện như thế này ở nước mình. Anh ta có thể xóa đi các con dấu đóng. Chuyện tẩy xóa một chút mực với anh ta quá đơn giản. Anh không cần phải biết thêm. Và tôi sẽ không nói với anh ta mục đích của việc chúng ta nhờ. Anh ta làm rất nhanh, lại không tốn kém. Anh ta chịu ơn tôi.

- Nhanh là bao lâu?

- Chúng ta sẽ có kết quả ngay thứ Hai nếu muốn.

- Vậy thì tiến hành đi, Assad. Làm luôn đi.

Assad lẩm bẩm gì đó ở đâu dây bên kia. Chắc là “OK” bằng tiếng Ả Rập.

- À, còn một việc nữa, sếp ơi. Bà Sørensen ở đội trọng án trên gác muốn tôi nói với anh là nhân chứng của vụ án người xe đạp đã bắt đầu chịu mở miệng. Bà ấy…

- Dẹp đi, Assad. Đó không phải vụ án của chúng ta. - Carl ngồi vào trong xe hơi. - Chúng ta đã có đủ việc để giải quyết rồi.

- Bà Sørensen không nói thẳng với tôi, nhưng tôi tin là những người ở trên ấy muốn nghe ý kiến của anh, mặc dù không hỏi trực tiếp.

- Anh hãy quay trở lên đó và hỏi thêm thông tin từ bà ta, Assad. Sau đó đi thăm Hardy vào sáng thứ Hai và kể cho cậu ấy nghe. Tôi chắc chắn chuyện này làm Hardy thích thú hơn. Anh hãy đi bằng taxi, sau đó tôi sẽ gặp anh ở trụ sở. Được chưa? Còn bây giờ anh có thể về nhà, tự do vui chơi. Chào Hardy hộ tôi và bảo cậu ấy tuần sau tôi sẽ ghé thăm.

Carl kết thúc cuộc điện thoại và nhìn ra ngoài qua kính chắn gió trông như thể vừa bị ướt mưa. Nhưng trời không hề mưa. Anh có thể ngửi thấy mùi của nó từ trong xe. Nướ© đáı lợn. Thực đơn mùa xuân ở xứ nhà quê.

Chễm chệ trên bàn làm việc của Carl là một cái ấm đun trà to vật chạm trổ cầu kỳ đang thở phì phò. Nếu Assad tưởng rằng ngọn lửa bếp dầu sẽ giữ cho món trà bạc hà được nóng cho đến khi thủ trưởng quay về, thì anh ta đã nhầm, vì lúc này nước trong ấm đã cạn, và đáy kim loại của nó bắt đầu kêu tanh tách. Carl thổi tắt lửa và nặng nề buông người xuống ghế, một lần nữa cảm thấy nằng nặng trong lổng ngực. Anh đã

nghe nhiều về chuyện này trước đây. Một đòn cảnh báo. Sau đó có thể còn một lần cảnh báo nữa, và bùm: cái chết. Viễn cảnh thật tươi sáng cho một người còn nhiều năm công tác nữa mới được nghỉ hưu.

Anh lôi danh thϊếp của Mona Ibsen ra và xoay xoay nó trong tay. Hai mươi phút ở bên cạnh cơ thể mểm mại ấm áp của chị ta, có lẽ đủ để anh cảm thấy khá lên. Vấn đề là ánh mắt dịu dàng và ân cần của chị có tạo ra hiệu ứng như vậy nơi anh hay không.

Anh nhấc điện thoại và bấm số của chị. Trong lúc nó đổ chuông, anh lại thấy tức ngực. Là tim anh đang đập để khẳng định sự sinh tồn, hay ngược lại? Làm sao anh biết được?

Anh đang ngáp ngáp thì chị nghe máy.

- Là Carl Mørck đây. - Anh vụng về lên tiếng. - Tôi đã sẵn sàng để thú nhận tất tần tật.

- Vậy thì anh nên đi tới nhà thờ. - Chị nói tỉnh bơ.

- Không, thật đấy. Hôm nay tôi vừa bị lên cơn đau tim. Ít ra tôi cũng cho là vậy. Tôi cảm thấy không được khỏe.

- Thôi được. Thứ Hai, mười một giờ. Tôi có nên kê toa thuốc ngủ cho anh, hay anh tự xoay xở được trong mấy ngày cuối tuần?

- Tôi có thể xoay xở được.

Nói vậy chứ Carl không chắc chắn lắm về chuyện đó khi anh gác máy.

Thời gian đang trôi nhanh một cách tàn nhẫn. Trong chưa đầy hai giờ nữa, Morten sẽ về đến nhà sau ca trực buổi chiều tại tiệm cho thuê phim.

Carl rút dây sạc chiếc điện thoại của Merete Lynggaard và bật lên. Nó yêu cầu anh nhập mã PIN. Ít nhất pin của nó vẫn còn hoạt động. Cục gạch Siemens thế mà lại bền!

Carl bấm bừa 1-2-3-4 và nhận được thông báo sai mã. Anh thử lại với 4-3-2-1. Vân không đúng. Anh chỉ còn một lần thử trước khi buộc phải đưa nó cho các kỹ thuật viên. Mở hồ sơ vụ án ra, anh tìm ngày sinh của Merete. Tất nhiên cô hoàn toàn có thể dùng ngày sinh của Uffe để làm mật mã. Anh lật vài trang tài liệu và tìm thấy nó. Nhưng mật mã cũng có thể là sự kết hợp của cả hai ngày sinh nhật, hoặc một thứ hoàn toàn khác. Anh quyết định nhập vào hai con số của hai ngày sinh nhật, bắt đầu bằng ngày sinh của Uffe.

Khi trên màn hình xuất hiện gương mặt tươi cười của Uffe đang vòng tay ôm cổ chị gái, áp lực trong l*иg ngực của Carl bỗng giảm hẳn trong phút chốc. Một người khác chắc đã reo lên đắc thắng, nhưng Carl không có sức lực cho chuyện đó. Anh chỉ ngả người ra lưng ghế và gác chân lên bàn.

Khi cơn thắt ngực quay lại, anh mở danh sách cuộc gọi và xem một lượt các số điện thoại liên lạc kể từ ngày 15 tháng Hai năm 2002 cho tới khi Merete biến mất. Danh sách rất dài. Một vài số khiến anh phải tra trong kho dữ liệu của công ty viễn thông, nhưng rất có thể hiện tại chúng đang được cấp cho thuê bao khác. Công việc thật buồn tẻ, nhưng sau một giờ, anh đã nhận ra một quy tắc rõ ràng: trong suốt quãng thời gian đó, Merete chỉ liên lạc với các đồng nghiệp và phát ngôn viên của các nhóm lợi ích khác nhau. Ba mươi cuộc gọi là từ thư ký riêng của cô, bao gồm cuộc cuối cùng vào ngày 1 tháng Ba.

Điều này có nghĩa là nếu cô tiếp nhận bất kỳ cuộc gọi nào từ kẻ mạo danh Daniel Hale, cô hẳn phải nhận nó qua điện thoại bàn ở Christiansborg. Carl thở dài, lấy chân đẩy một chồng tài liệu ra giữa bàn. Chân phải của anh chỉ muốn đá đít Børge Bak một cú nên thân. Nếu tổ điều tra ban đầu từng thống kê danh sách cuộc gọi từ điện thoại của văn phòng Merete, thì nó đã bị thất lạc, vì trong hồ sơ hoàn toàn không có thứ gì giống như vậy.

Anh đành phải để lại vấn đề cho Assad giải quyết vào sáng thứ Hai, trong lúc anh có một buổi trị liệu với Mona Ibsen.

Số lượng các bộ Playmobil trong cửa hàng đồ chơi tại Allerød không hể nhỏ, ngược lại là khác. Nhưng giá của chúng đắt khủng khϊếp. Carl không hiểu nổi làm thế nào các cư dân trong vùng lại có đủ can đảm để sinh con đẻ cái. Anh chọn bộ rẻ tiến nhất có nhiều hơn hai nhân vật - một chiếc xe cảnh sát cùng với hai sĩ quan, và tốn hai trăm sáu mươi chín krone bảy mươi lăm ore. Anh đòi cả hóa đơn, vì tin chắc Morten sẽ đem nó đi đổi lấy bộ khác.

Ngay khi người khách thuê nhà của Carl quay về, anh thú nhận việc mình đã làm. Anh lấy các hình nhân ra khỏi chiếc túi nhựa và đưa luôn cho Morten bộ mà mình mới mua. Anh nói là mình rất xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm, không bao giờ đặt chân vào lãnh địa của Morten khi cậu ta đi vắng. Phản ứng của

Morten đúng như dự kiến của Carl, nhưng anh vẫn bất ngờ trước việc một minh chứng to béo ục ịch cho tác hại của chế độ ăn nhiều dầu mỡ và thiếu vận động lại có thể căng cứng cơ thể với một cơn thịnh nộ như vậy. Làm thế nào cơ thể con người có thể run rẩy mạnh đến thế vì phẫn uất? Làm thế nào sự thất vọng có thể được biểu đạt bằng nhiều từ ngữ đa dạng đến vậy? Carl đã không chỉ giẫm lên chân của Morten, anh còn đè cho nó bẹp dí trên mặt sàn gỗ láng bóng.

Carl đang rầu rĩ nhìn gia đình bằng nhựa đứng ở mép bàn bếp, ước gì chuyện này không xảy ra, thì cơn đau thắt ngực quay trở lại dưới một hình thức mới.

Mải mê tuyên bố rằng Carl sẽ phải tự đi tìm một người thuê mới, Morten không nhận ra sự biến sắc của anh cho đến khi anh ngã xuống sàn với những cơn co giật từ cổ xuống đến rốn. Lần này thì cơn đau không còn khu trú trong l*иg ngực của Carl nữa. Da anh căng lên, các cơ bắp rần rật vì sự tuần hoàn máu, và các cơ bụng của anh co mạnh đến mức làm cho các nội quan bị ép chặt vào cột sống. Không hẳn là đau đớn, nhưng anh gần như không thể thở được.

Chỉ trong vài giây, Morten đã quỳ cạnh Carl, mắt trố ra, và hỏi xem anh có cần một cốc nước hay không. Nước á? Để làm gì chứ? Carl nghĩ thầm trong lúc mạch của anh đập theo nhịp điệu bất thường của nó. Không lẽ Morten định hắt nước vào mặt anh? Hay cậu ta đang nghĩ đến chuyện tọng nước vào trong cổ họng anh qua hai hàm răng nghiến chặt, lúc này đang rít lên vì hiện tượng thiếu không khí trong phổi?

- Có, cảm ơn Morten. - Carl gắng gượng đáp. Anh sẵn sàng nói bất cứ điều gì để hai người có thể đạt được sự thỏa hiệp tại đây, ngay trên sàn bếp này.

Khi Carl đã hôi phục đủ để ngồi vào cái góc cứng nhất của ghế sofa, vẻ hốt hoảng của Morten cũng nhường chỗ cho một thái độ thực dụng hơn. Nếu một người vững vàng như Carl có thể bày tỏ sự biết lỗi của mình với một cơn suy sụp kinh khủng như thế, thì chắc chắn là người đó rất nghiêm túc.

- Thôi, chúng ta quên chuyện vặt vãnh vừa rồi đi nhé, anh Carl?

- Morten nói một cách trịnh trọng.

Carl gật đầu, sẵn sàng đồng ý với bất cứ điều gì cho anh sự yên ổn và chút thời gian để hồi phục trước khi Mona Ibsen bắt đầu lục lọi trong đầu anh.