Chương 4

Marcus Jacobsen phụ trách đội trọng án là một người luộm thuộm, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến ông. Sự bề bộn chỉ là vẻ ngoài. Bên trong, Marcus Jacobsen rất có óc tổ chức. Trong cái đầu ngăn nắp của ông, mọi thứ đều ở chỗ của nó. Ông không bao giờ quên các chi tiết dù là rất nhỏ, và cho đến mười năm sau ông vẫn có thể nhớ chúng một cách chính xác.

Chỉ trong một vài tình huống như hiện tại, khi căn phòng chật cứng các đồng nghiệp có cặp mắt cú vọ, những người phải luồn lách giữa những cái xe đẩy tài liệu cùng hàng đống hồ sơ, ông mới ý thức được về sự lộn xộn trong phòng mình với một chút áy náy.

Khi Marcus nhấc cái ca sứ rạn nứt có hình Sherlock Holmes lên và uống một ngụm cà phê lạnh, lần thứ mười trong buổi sáng hôm đó ông nghĩ đến nửa gói thuốc lá bỏ trong túi áo vest. Mọi người không còn được phép nghỉ giải lao để ra cái sân vuông đứng hút thuốc nữa. Tiên sư cái chỉ thị mới!

- Anh nghe này! - Marcus đưa mắt nhìn đội phó Lars Bjørn, người được ông yêu cầu nán lại sau khi cuộc họp toàn đội đã kết thúc. - Vụ sát hại gã đi xe đạp ở công viên Valby ấy, cứ tình hình này không khéo nó sẽ hút hết người của chúng ta.

Lars Bjørn gật đầu.

- Xui cái là Carl Morck quay lại đúng lúc này và giữ khư khư bốn điều tra viên tốt nhất của chúng ta. Các cậu ấy lại chẳng ưa anh ta, và theo ông họ phàn nàn vì chuyện gì?

Cứ làm như chỉ có mình anh phải nghe mọi người than vãn không bằng, Marcus nghĩ bụng.

- Anh ta đi làm muộn hàng tiếng đồng hồ. - Lars Bjorn nói tiếp. - Anh ta hạch sách người trong tổ, quấy nhiễu khắp nơi, chẳng bao giờ nghe điện thoại khi chúng tôi gọi, bàn làm việc của anh ta như cái chuồng heo, và trên hết, anh ta không coi bên pháp y ra gì. Người ta đã gọi cho tôi để phàn nàn về một cú điện thoại của anh ta. Bên pháp y ấy, ông thử nghĩ mà xem? Chuyện này không thể cứ tiếp tục mãi được. Tôi biết Carl vừa trải qua một cú sốc, nhưng cần phải làm gì đó, Marcus à, nếu không anh ta sẽ phá tanh bành cả đội.

Marcus nhướng mày. Ông hình dung Carl trong đầu. Thật ra thì, ông cũng quý anh ta, nhưng ánh mắt hoài nghi và miệng lưỡi chua cay của anh ta đã làm sôi máu nhiều người.

- Anh nói đúng. Hardy và Anker có lẽ là những người duy nhất chịu đựng được anh ta. Nhưng phải nói là bọn họ cũng khá lập dị.

- Marcus, không ai dám nói thẳng, nhưng anh ta đúng là một cái gai thực sự đối với chúng ta, và luôn là như thế. Anh ta sinh ra không phải để làm trong ngành cảnh sát, nơi mọi người phụ thuộc nhau quá nhiều. Carl ngay từ đầu đã tỏ ra là một đồng nghiệp khó chơi. Marcus, làm thế quái nào mà ông đưa anh ta từ Bellahøj về đây vậy?

Ông sếp của đội trọng án nhìn thẳng vào mắt Bjorn.

- Carl đã và luôn là một cảnh sát điều tra xuất sắc, Lars à. Lý do chỉ có thế.

- Thôi được, tôi biết chúng ta không thể tự dưng đẩy anh ta đi, nhất là trong tình hình hiện tại, nhưng ta cần phải tìm một giải pháp.

- Carl chỉ vừa mới quay lại được một tuần sau thời gian tĩnh dưỡng, cho anh ta một cơ hội đi. Nếu chúng ta mặc kệ anh ta thì sao?

- Ông có chắc không đấy? Từ vài tuần qua, chúng ta đã bị giao hàng đống việc. Ông cũng biết rồi, một số vụ có quy mô điều tra khá lớn. Đám cháy ở Amerikavej có thể có yếu tố hình sự. Vụ cướp ngân hàng tại Tomsgardsvej đã khiến một khách hàng thiệt mạng. Cô gái bị cưỡиɠ ɧϊếp ở Tarnby đã không qua khỏi. Một băng nhóm trẻ tuổi tại Sydhavnen bị truy sát bằng dao, rồi vụ sát hại gã đi xe đạp trong công viên Valby nữa. Như vậy ông thấy còn chưa đủ sao? Đó là chưa nói đến những vụ án cũ. Có mấy vụ chúng ta thậm chí còn chưa mó tay vào. Thế mà chúng ta lại có một tổ trưởng như Carl Mørck. Một kẻ bất cần đời, cau có, bẳn tính, hay gây sự, khó chịu với đồng nghiệp. Kết quả rành rành ra đấy: đội chúng ta đang trên đà tan rã. Anh ta làm mọi người bực bội, Marcus à. Ông hãy tống khứ anh ta đi và cho mọi người một luồng gió mới. Tôi biết đây không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng ông biết tôi nghĩ gì rồi đấy.

Marcus chậm rãi gật đầu. Ông đã quan sát các cấp dưới của mình trong cuộc họp. Im lặng, khép kín và gắt gỏng. Rõ ràng họ không thích bị người khác làm phiền.

Đội phó Lars Bjorn tiến đến bên cửa sổ và quan sát những tòa nhà bên kia đường.

- Tôi có một ý có thể giải quyết được vấn đề hiện nay. Nó sẽ khiến chúng ta gặp chút phiền phức từ phía công đoàn, nhưng tôi nghĩ sẽ không sao.

- Lạy Chúa, Lars. Tôi không muốn chọc tức bọn công đoàn đâu. Nếu anh định giáng cấp anh ta, chúng ta sẽ bị rầy rà đấy.

- Ngược lại, chúng ta sẽ thăng cấp cho anh ta!

- Thế à?



Đây là lúc Marcus cần cảnh giác. Tay phó tướng của ông là một thanh tra xuất sắc, đầy kinh nghiệm và có rất nhiều vụ phá án thành công, nhưng để quản lý nhân sự, anh ta vẫn cần phải học hỏi nhiều. Ở cái trụ sở này, người ta không điều chuyển các cảnh sát, cho dù là đi lên hay đi xuống, nếu không tuân theo một quy trình chặt chẽ.

- Anh muốn tôi thăng cấp cho Carl? Nhưng bằng cách nào? Và theo anh, ai sẽ là người nhường chỗ cho anh ta?

- Tôi biết ông mất ngủ đêm qua, và cả sáng nay ông đã nghiên cứu vụ án mạng chết tiệt ở Valby, nên tôi đoán ông chưa kịp cập nhật thông tin. Chắc ông chưa biết sáng nay ở Christiansborg[2] xảy ra chuyện gì nhỉ?

Đội trưởng đội trọng án lắc đầu. Đúng thật, ông bận ngập đầu kể từ khi vụ án công viên Valby có tình tiết mới. Cho đến ngày hôm qua, họ vẫn có một nhân chứng đáng tin cậy, một phụ nữ, và tất cả mọi người đều có cảm giác chị ta biết nhiều hơn những gì đã khai. Họ chắc mẩm sắp sửa đạt mục đích thì đột nhiên chị ta im tịt. Chắc chị ta đã nhận được những lời đe dọa nhằm vào bản thân hoặc gia đình. Họ đã thẩm vấn cho đến khi chị ta mệt nhoài, đã nói chuyện với mấy cô con gái và bà mẹ của chị ta, nhưng không một ai hé răng. Cả gia đình dường như đang sợ chết khϊếp. Đúng là ông bị mất ngủ, và ngoài mấy cái tít báo buổi sáng thì ông chẳng hay tin gì sất.

- Đảng Tổ quốc lại gây chuyện à?

- Đúng vậy. Nhằm cải tổ việc chi tiêu của cảnh sát, phát ngôn viên của họ đã đưa ra một đề xuất mới, và lần này, họ sẽ được đa số ủng hộ. Nó sẽ được thông qua, Marcus. Piv Vestergard sẽ có thứ bà ta muốn.

- Anh đùa à!

- Bà ta đã phát biểu suốt hai mươi phút, và các đảng phái cầm quyền tỏ ra ủng hộ bà ta, cho dù cánh bảo thủ có chống đối một chút.

- Thì sao?

- Bà ta trưng ra bốn dẫn chứng về các vụ án bị xếp xó. Theo bà ta thì “qua việc không dốc sức điều tra làm rõ chúng, ta đã phản bội niềm tin của nhân dân Đan Mạch”. Bà ta còn rất nhiều ví dụ khác để dẫn ra, ông cứ tin tôi đi.

- Trời đất quỳ thần ơi! Bà ta nghĩ cảnh sát hình sự thích thì làm không thích thì bỏ hay sao?

- Bà ta ngụ ý rằng một số vụ chỉ được làm qua quýt.

- Vớ vẩn! Chẳng hạn như vụ nào?

- Bà ta dẫn ra các vụ việc trong đó một số thành viên của đảng Tổ quốc và đảng Tự do là nạn nhân. Đấy là những vụ có tầm cỡ quốc gia.

- Con mụ này điên rồi!

Đội phó Lars Bjorn lắc đầu.

- Ông nghĩ thế à? Đấy là tôi chỉ mới trích một phần bài phát biểu của bà ta thôi đấy. Bà ta còn nhắc đến những vụ trẻ em mất tích, tất nhiên rồi, và cả những vụ tấn công

mang tính khủng bố nhằm vào các tổ chức chính trị. Chủ yếu là những vụ ghê gớm nhất.

- OK, trò câu phiếu thôi mà.

- Vâng, nếu không thì bà ta đã khui chuyện đó ở chỗ khác, chứ lên tận Quốc hội làm gì? Nhưng tất cả bọn họ đều tìm cách kiếm phiếu, vì hiện nay các đảng đang tranh luận với nhau tại Bộ Tư pháp. Dù sao thì đề xuất của bà ta cũng sẽ được trình lên ủy ban Tài chính trong thời hạn sớm nhất, và mọi thứ sẽ được quyết định trong vòng mười lăm ngày tới, theo suy đoán của tôi.

- Thế chính xác thì bà ta muốn gì?



- Tạo ra một đơn vị mới trong ngành cảnh sát hình sự. Bà ta đã đích thân đề nghị đặt tên nó là Đơn vị Q, vì nó là chữ cái biểu tượng cho đảng Tổ quốc Đan Mạch. Tôi không biết liệu đây có phải là một trò đùa hay không, nhưng nó chính là thứ đang chờ đợi chúng ta.

Lars Bjorn mỉm cười mai mỉa.

- Và với mục đích gì? Vẫn như thế à? - Marcus hỏi tiếp.

- Phải, bộ phận này chỉ có nhiệm vụ xử lý cái được họ gọi là “những vụ án cần được xem xét đặc biệt”.

- Đúng kiểu dùng từ của Piv Vestergard. - Marcus gật gù. - Kêu như mõ! Vậy ai là người quyết định những vụ án nào sẽ được gắn cái mác đó? Chắc bà ta phải có ý tưởng sẵn rồi nhỉ?

Lars Bjorn nhún vai không đáp.

- Dù sao thì bà ta cũng đang yêu cầu chúng ta làm công việc đang làm. Chuyện này có ý nghĩa gì với chúng ta?

- Đơn vị mới sẽ trực thuộc Cục cảnh sát Quốc gia, nhưng nếu tôi không lầm thì về mặt hành chính nó nằm trong đội trọng án của Sở cảnh sát Copenhagen. - Lars Bjorn đáp.

Đội trưởng đội trọng án há hốc mồm.

- Anh đùa à! “Về mặt hành chính” nghĩa là sao?

- Chúng ta sẽ lập ngân sách và quản lý thu chi của nó. Chúng ta sẽ chia sẻ với Đơn vị Q ban thư ký, và cả trụ sở làm việc nữa.

- Tôi chẳng hiểu gì cả. Đùng một cái, người của Sở cảnh sát Copenhagen lại đi phụ trách những vụ án nguội thuộc thẩm quyền của cảnh sát tỉnh Hjorring á? Còn lâu họ mới chấp nhận chuyện đó! Họ sẽ yêu cầu phải có đại diện của họ trong Đơn vị Q.

- Chuyện đó thì không nhất thiết. Đề xuất sẽ được trình bày như một hình thức giảm tải cho các địa phương, chứ không phải là gánh nặng thêm cho họ.

- Như vậy có nghĩa là chúng ta buộc phải đẻ ra một tổ chuyên trách các vụ án đã hết hi vọng điều tra làm rõ hay sao? Với người của tôi làm lực lượng hỗ trợ? Đừng hòng!

- Ông nghe tôi cái đã, Marcus. Chỉ là lâu lâu tốn dăm ba giờ làm việc và chỉ áp dụng cho một vài thành viên trong đội. Có gì to tát đâu!

- Với tôi thì có đấy.

- OK. Vậy thì tôi sẽ giải thích vấn đề theo cách nhìn của tôi nhé, được không? Đội trưởng Marcus đưa tay lau trán. Ông còn lựa chọn nào khác đây?

- Marcus, vụ này đi liền với tiền bạc. - Lars ngừng lời một chút để quan sat thủ trưởng. - Không quá nhiều, nhưng đủ để trả lương cho một người làm việc toàn thời gian và bơm thêm vài ba triệu krone trong ngân sách. Đó sẽ là một khoản ngân sách tăng thêm mà không phải co kéo gì cả.

- Anh vừa nói là vài ba triệu á? - Marcus gật gù khen ngợi. - Tôi hiểu rồi, hiểu rồi.

- Rất tuyệt vời, đúng không? Chúng ta sẽ lập tức đẻ ra cái đơn vị này. Họ chờ đợi chúng ta phản đối, nhưng chúng ta sẽ không làm thế. Chúng ta sẽ trình một đề xuất nương theo ý của họ, và đệ trình một ngân sách trong đó tránh nhắc đến các khoản cụ thể. Sau đó chúng ta tiến cử Carl Morck phụ trách đơn vị này. Anh ta sẽ chẳng có gì nhiều để mà quản lý, vì anh ta sẽ chỉ có một mình một cõi. Và tách biệt với mọi người, tôi xin cam đoan với ông về điều đó.

- Carl Morck, trưởng Đơn vị Q.

Giờ thì ông đội trưởng đội trọng án mới vỡ lẽ. Loại phòng ban kiểu này có thể vận hành dễ dàng với ngân sách hàng năm chưa đầy một triệu krone. Tiền xăng xe, phân tích khoa học, tất tần tật. Nếu ông đòi năm triệu mỗi năm để đẻ ra nó, ông sẽ có tiền để tăng thêm một, hai tổ điều tra trong đội trọng án. Và họ có thể tập trung chủ yếu vào các vụ án cũ. Không nhất thiết là các vụ án của Đơn vị Q, mà là những vụ tương tự. Ranh giới mơ hồ là chìa khóa của toàn bộ chuyện này. Tuyệt vời, rất tuyệt vời!