Chương 7

Đúng là một tấm biển bằng đồng có ghi rõ hàng chữ “Đơn vị Q” đã được gắn lên cửa, nhưng cánh cửa hỏng bản lề đang được dựng sát tường, tựa vào cụm ống dẫn nước nóng trung tâm chạy dọc theo hành lang dài bất tận của tầng hầm. Một chục thùng sơn vơi quá nửa có mùi nồng nặc vẫn đang nằm la liệt trong căn phòng sẽ trở thành phòng làm việc của anh. Trên trần treo lủng lẳng bốn bóng đèn huỳnh quang thế hệ cũ, loại đèn phát ra tiếng ồn làm cho người ta nhức đầu chỉ sau một thời gian ngắn. Nhưng các bức tường thì không có gì phải chê trách, ngoại trừ màu sắc của chúng gợi liên tưởng đến vách tường của một bệnh viện Đông Âu.

- Hoan hô Marcus Jacobsen. - Carl làu bàu trong lúc cố gắng đánh giá tổng thể về hoàn cảnh mới của mình.

Trên cả trăm mét cuối cùng của hành lang tầng hầm, anh chẳng thấy ma nào. Không một bóng người, không một chút ánh sáng ban ngày hay không khí tươi mát, không có gì giúp cho nó khác với Quần đảo Gulag. Có ví von nó như tầng địa ngục thứ tư thì cũng là lẽ tự nhiên.

Carl đưa mắt nhìn hai chiếc máy tính mới tinh và mớ dây nhợ gắn với chúng. Có vẻ như đường truyền dữ liệu đã được chia ra làm hai, theo đó một chiếc được nối với mạng nội bộ, và chiếc còn lại nối với mạng toàn cầu. Carl vỗ vỗ chiếc máy tính thứ hai. Ở đây, anh có thể ngồi hàng giờ lướt mạng tùy thích. Không có những quy định vớ vẩn về an ninh mạng hay bảo vệ máy chủ. Chí ít đó cũng là một cái được. Anh tìm một cái gạt tàn, rồi gõ lấy một điếu thuốc ra khỏi bao. “Hút thuốc đặc biệt nguy hại cho sức khỏe của bạn và những người xung quanh”, trên bao thuốc lá được ghi như thế. Anh nhìn quanh. Vài ba con mối lai vãn dưới này có thể xoay xở được với mối nguy hiểm đó. Rõ ràng việc một mình một cõi cũng mang lại những ưu điểm nhất định.

“Chúng tôi sẽ gửi các vụ án xuống dưới đó cho anh”, Marcus đã nói như thế. Nhưng trên bàn làm việc chẳng hề có bóng dáng một tờ giấy A4 nào, các kệ sách cũng trống không. Chắc họ nghĩ anh cần thời gian để ổn định mọi thứ. Nhưng Carl không lấy đó làm phiền. Anh sẽ không làm việc chừng nào chưa có hứng. Carl đẩy chiếc ghế lại chỗ bàn làm việc, ngồi xuống, rồi gác chân lên một góc bàn. Đó là cách anh ngồi trong phần lớn thời gian nghỉ phép hoặc nghỉ ốm. Trong vài tuần đầu tiên được ở nhà, anh chỉ ngồi nhìn vào khoảng không, hút thuốc và cố không nghĩ tới cơ thể nặng nề bất động của Hardy hoặc tiếng thở khò khè hấp hối của Anker. Sau đó anh lướt mạng. Một cách vô mục đích và không có hoạch định, chỉ cố để làm tâm trí tê dại. Đó chính là điều mà anh dự định làm bây giờ. Carl nhìn đồng hồ. Anh có khoảng năm tiếng ngồi gϊếŧ thời gian trước khi về.

Carl sống tại Allerod, theo sự lựa chọn của vợ anh. Họ dọn đến đây vài năm trước khi cô ta bỏ anh và dọn đến căn nhà nhỏ trong khu vườn tập thể ở Islev. Hồi đó, sau khi quan sát bản đồ Zealand, cô ta nhanh chóng nhận ra rằng nếu muốn có tất cả, bạn cần có thật nhiều tiền trong ngân hàng, hoặc là dọn đến Allerød. Thị trấn nhỏ xinh này nằm ven đường tàu hỏa, giữa những cánh đồng, với khu rừng “nằm trong tầm dạo bộ” như họ ca ngợi. Allerød có nhiều cửa hiệu duyên dáng, một rạp chiếu phim, một rạp hát, sự giao tế xã hội, và trên hết là khu dân cư Rønneholt Park. Vợ của Carl thích mê. Với một khoản tiền hợp lý, họ có thể mua một ngôi nhà bán lắp ghép xây bằng gạch xỉ, với không gian thoải mái cho hai vợ chồng và thằng con riêng của vợ anh. Họ cũng có quyền sử dụng sân tennis, hồ bơi trong nhà, và một nhà cộng đồng. Đó là chưa kể đến những đồng lúa, một cái đầm ở gần đó, cùng rất nhiều hàng xóm thân tình. Bởi vì cô ta đọc thấy tại Rønneholt Park mọi người đều quan tâm đến nhau. Lúc đó Carl chẳng bận tâm lắm đến điều này, vì có ai lại đi tin vào những lời quảng cáo kiểu đó bao giờ? Nhưng về sau hóa ra đó lại là một yếu tố quan trọng. Không có đám bạn bè ở R0nneholt Park, chắc anh đã gục ngã theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đầu tiên là vợ anh bỏ đi. Sau đó, cô ta quyết định không ly dị, mà chỉ lấy căn nhà nhỏ ở khu vườn tập thể. Sau đó, cô ta cặp kè với cả đống trai trẻ, và có thói quen rất tệ hại là gọi điện cho Carl để kể lể với anh về bọn họ. Tiếp đến, thằng con trai của cô ta không chịu ở chung với mẹ trong cái nhà canh vườn nữa, thế là giữa giai đoạn khủng hoảng tuổi dậy thì, nó dọn về sống với bố dượng. Cuối cùng, vụ nổ súng ở Amager đã đột ngột xóa đi mọi thứ mà Carl từng bám víu vào để tồn tại: một mục đích sống vững chắc, và hai người đồng đội chịu đựng được tính cách khó chiều của anh. Quả thực, nếu không có Ronneholt Park và những người sống quanh đó, chắc anh đã không gượng dậy nổi.

Khi về đến nhà, Carl dựng chiếc xe đạp cạnh cái lán nhỏ ở phía ngoài nhà bếp. Anh biết hai người kia đều có nhà. Như thường lệ, Morten Holland, người thuê nhà của anh, đang bật to hết cỡ đĩa nhạc opera dưới hầm, trong khi tiếng nhạc heavy metal như sấm rền của thằng con trai anh vọng xuống từ một cửa sổ trên gác. Một kết hợp âm thanh không thể tìm thấy ở nơi đâu trên trái đất này.

Carl liều mình băng qua địa ngục âm thanh và giậm chân hai cái trên sàn nhà. Tiếng nhạc của vở Rigoletto dưới hầm lập tức nhỏ lại. Với thằng con trai ở trên gác thì không đơn giản được như thế. Carl nhảy ba bước lên lầu và chẳng buồn gõ cửa phòng thằng nhỏ.

- Jesper, vì Chúa! Sóng âm đã làm vỡ hai kính cửa sổ ở Pinjevangen. Con sẽ là người phải đền tiền cho người ta! - Anh hét to hết cỡ.

Thằng bé đã từng nghe câu chuyện này trước đây nên nó chẳng buồn nhúc nhích, cứ thế còng lưng ngồi trước bàn phím máy tính.

- Ê này! - Carl hét thẳng vào tai nó. - Vặn nhỏ nhạc ngay, nếu không dượng sẽ cắt cáp ADSL! Phản ứng mạnh của anh lập tức thu được kết quả.

Ở dưới nhà, Morten đã bắt đầu bày đĩa lên bàn ăn trong bếp. Một người hàng xóm nào đó đã đặt biệt dành cho Morten là bà mẹ kế của nhà số 73, nhưng không phải vậy. Morten không phải là một người thay thế. Anh chàng là một người nội trợ thực sự, và là người tốt nhất mà Carl từng gặp. Morten đảm trách việc mua sắm nhu yếu phẩm, giặt giũ, nấu bếp, dọn dẹp, với những khúc ca opera luôn véo von trên đôi môi nhạy cảm của mình. Và trên hết, anh còn trả tiền thuê nhà nữa.

- Hôm nay cậu có tới trường đại học không? - Carl hỏi dù đã biết trước câu trả lời.

Ba mươi ba tuổi, suốt mười ba năm qua Morten đã miệt mài học tất cả những môn học nằm ngoài những thứ có liên quan trực tiếp với ba ngành học mà anh chàng chính thức theo đuổi. Kết quả là một kho kiến thức đáng nể về mọi thứ, ngoại trừ những cái mà Morten được cho tiền để học và trong tương lai sẽ là cái cần câu cơm của anh.

Morten quay tấm lưng bồ tượng về phía Carl và nhìn lớp bọt lăn tăn trong cái nồi đặt trên bếp.

- Em đã quyết định học môn khoa học chính trị.

Morten đã từng nhắc đến điều này trước đây. Việc anh quyết theo đuổi môn học này chỉ là vấn đề thời gian.

- Chúa ơi, Morten, cậu không nghĩ mình nên học kinh tế cho xong cái đã hay sao? - Carl buột miệng hỏi. Morten rắc chút muối vào nồi và bắt đầu khuấy.

- Hầu hết mọi người trong ngành kinh tế đều bỏ phiếu cho các đảng cầm quyền, em thì không giống như thế.

- Làm thế quái nào cậu biết được? Cậu thậm chí chưa bao giờ đến lớp mà, Morten.

- Em mới vừa đi học hôm qua. Em đã pha trò về Karina Jensen với mấy người bạn cùng lớp.

- Chế giễu một chính trị gia xuất thân từ phe cực hữu nhưng lại gia nhập đảng Tự do á? Cũng không khó lắm nhỉ?

- “Bà ta là ví dụ điển hình của một con mụ chưa tiến hóa hoàn chỉnh đằng sau vỏ bọc trí thức”, em đã nói như thế. Và chẳng ai cười cả.

Morten đúng là khác biệt. Một cậu trai tân to xác, ái nam ái nữ, có các mối quan hệ cá nhân gói gọn trong vài lời trao đổi với những người mua hàng ngẫu nhiên ở siêu thị về những thứ họ mua. Đại loại như là rau chân vịt đông lạnh liệu có ngon nhất khi nấu với sốt kem hay không.

- Không ai cười thì có gì là quan trọng, hả Morten? Có hàng đống lý do cho chuyện đó. Tôi cũng không cười, và tôi không bỏ phiếu cho các đảng cầm quyền, nếu cậu muốn biết. - Carl lắc đầu. Anh biết có nói nữa cũng chẳng ăn thua. Nhưng chừng nào Morten còn có được khoản thu nhập kha khá từ cửa hàng cho thuê phim nơi cậu ta làm việc, thì chuyện học hay không học cái gì chẳng hề quan trọng. - Khoa học chính trị ấy hả? Nghe có vẻ chán.

Morten nhún vai trong khi cắt vài củ cà rốt rồi bỏ vào nồi. Anh chàng không nói không rằng một lúc, một chuyện khá là bất thường. Carl đoán ra ngay trước khi Morten nói tiếp.

- Chị Vigga đã gọi điện. - Morten nói với một chút lo lắng. Thường thì anh chàng sẽ chêm vào câu nói đùa bằng tiếng Anh: “Đừng bắn em. Em chỉ là thằng chơi đàn”. Nhưng lần này Morten không nói thêm gì hết.

Carl không đáp. Nếu Vigga muốn gì đó từ phía anh, cô ta sẽ chờ cho đến khi anh về nhà mới gọi điện thoại.

- Em nghĩ chị ấy bị lạnh trong cái chòi canh vườn đó. - Morten vừa đoán vừa khuấy cái thìa trong nồi.

Carl quay lại đối diện với Morten. Nó có mùi rất ngon, thứ mà anh chàng đang nấu trên bếp. Đã lâu anh không thấy thèm ăn như thế.

- Bị lạnh á? Có lẽ cô ta nên tống vài gã tình nhân no đủ vào trong lò sưởi thay cho củi.



- Hai người đang nói chuyện gì vậy? - Một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa.

Sau lưng Jesper, tiếng nhạc ồn ào từ trên lầu dội xuống, làm rung chuyển các bức tường hành lang. Thật may mắn là họ không thể nghe thấy nhau.

Carl dành ba ngày ngó nghiêng trên Google và quan sát các bức tường trong phòng làm việc dưới hầm. Anh đã học thuộc lòng lộ trình đi tới buồng vệ sinh, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Sau đó, anh đếm được bốn trăm năm mươi hai bước trên quãng đường lên tới đội trọng án ở tầng hai, lãnh địa của các đồng nghiệp cũ. Anh sẽ yêu cầu đám thợ hoàn tất công việc còn dang dở dưới hầm và lắp lại cánh cửa vào bản lề, để chí ít còn có cái mà dập mạnh khi cần. Sau đó anh sẽ nhắc khéo trên kia là mình chưa nhận được các hồ sơ vụ án như đã được hứa hẹn. Chẳng phải anh vội gì, nhưng Carl không muốn mất việc trước cả khi bắt đầu làm.

Carl tưởng các đồng đội cũ sẽ nhìn mình chòng chọc một cách tò mò khi anh bước vào khu vực của đội trọng án. Trông anh có giống như sắp gục ngã không? Mặt anh có tái mét đi sau vài ngày ngồi dưới hầm tối hay không? Anh đã chờ đợi những ánh mắt dò xét và cả khinh miệt nữa, nhưng thay vào đó, anh thấy mọi người nhất loạt ai về phòng người nấy trong một bản hòa tấu những tiếng sập cửa.

- Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? - Carl hỏi một người mà anh chưa bao giờ gặp trước đây. Anh ta đang dỡ đồ ra từ mấy chiếc thùng trong văn phòng đầu tiên.

Người đàn ông chìa tay ra.

- Peter Vestervig. Tôi đến từ đồn cảnh sát trung tâm. Tôi sẽ vào tổ của Viggo.

- Tổ của Viggo? Viggo Brink? - Carl hỏi lại. - Tổ trưởng sao? Viggo á? Chắc cậu ta mới được cất nhắc ngày hôm qua.

- Đúng rồi. Còn anh?

Carl nhanh chóng bắt tay anh ta rồi đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc, không đáp. Có hai khuôn mặt nữa mà anh không nhận ra.

- Họ cũng ở trong tổ của Viggo à?

- Người ngồi cạnh cửa sổ thì không.

- Đồ đạc mới nhỉ?

- Phải, họ vừa mới mang đến. Anh có phải là Carl Mørck?

- Tôi từng là anh ta.

Nói đoạn Carl đi nốt quãng đường còn lại để đến văn phòng của Marcus Jacobsen.

Cửa phòng chỉ khép hờ, nhưng ngay cả một cánh cửa đóng cũng không thể ngăn nổi Carl.

- Vậy là ông đang tuyển thêm quân hả Marcus? - Anh nói ngay không cần rào đón, cắt ngang một cuộc họp.

Vẻ nhẫn nhục xuất hiện trên khuôn mặt của đội trưởng đội trọng án khi ông ta liếc nhìn đội phó Lars

Bjorn và một trong số các cô thư ký.

- Ồ. Carl Morck vừa mới trồi lên từ hang sâu. Chúng ta sẽ tiếp tục sau nửa giờ nữa. - Marcus vừa tuyên bố vừa xếp giấy tờ của mình lại.

Carl ném cho tay đội phó một nụ cười cau có trong lúc anh ta bước ra ngoài cửa. Nụ cười anh nhận lại cũng độc địa không kém. Đội phó Lars Bjorn rất biết cách nuôi dưỡng sự lạnh nhạt giữa họ.

- Thế nào, mọi chuyện dưới đó ra sao rồi, Carl? Anh có quyết định được mình sẽ xử lý các vụ án theo thứ tự thế nào hay chưa?

- Tôi ổn. Ít nhất là với những thứ tôi nhận được cho tới lúc này. - Anh chỉ tay ra sau lưng. - Chuyện gì đang diễn ra ngoài đó vậy?

- Anh thắc mắc à! - Marcus nhướng mày, rồi chỉnh ngay lại cái tháp nghiêng Pisa, biệt hiệu mà mọi người đặt cho chồng hồ sơ mới đến trên bàn làm việc của ông. - Do sự quá tải của số lượng vụ án, chúng ta buộc phải thành lập thêm hai tổ điều tra mới.

- Để thay cho tổ của tôi? - Carl cười nhạt.

- Thay cho tổ của anh, cộng thêm hai tổ mới. Carl nhíu mày.

- Những ba cơ à? Làm thế quái nào ông có chi phí để trả cho họ?

- Một khoản đặc biệt. Được phân bổ sau vụ cải tổ ngành cảnh sát, anh biết đấy.

- Tôi biết á? Tôi đi chết đây.

- Anh có yêu cầu cụ thể gì không, Carl?



- Có, nhưng tôi nghĩ chuyện đó có thể tạm gác lại. Trước hết tôi cần kiểm tra một thứ. Tôi sẽ quay lại ngay.

Ai cũng biết nhiều thành viên của đảng Bảo thủ là những doanh nhân hợp cạ với nhau và làm bất kỳ điều gì mà các nghiệp đoàn yêu cầu họ làm. Nhưng có trời mới biết vì sao cái chính đảng bóng bẩy nhất Đan Mạch này lại cũng thu hút rất nhiều cảnh sát và quân nhân. Hiện tại, Carl biết ít nhất hai trường hợp như thế đang là nghị sĩ quốc hội thuộc đảng Bảo thủ. Một người thực sự gớm ghiếc, đã từng thượng đội hạ đạp để trèo cao trong ngành, trước khi nhanh chóng bị đẩy ra. Người còn lại là một phó chánh thanh tra hình sự già tử tế, người mà Carl biết từ hồi còn làm ở Randers, Jutland. Kurt Hansen thuộc đơn vị bầu cử của Carl và không phải là người đặc biệt bảo thủ, nhưng chắc do công việc được trả lương hậu hĩnh nên ông đã trở thành một nghị sĩ quốc hội đại diện cho đảng Bảo thủ, đồng thời là thành viên của ủy ban Tư pháp. Kurt Hansen là nguồn tin tốt nhất của Carl đối với bất kỳ chính sách nào dính dáng đến cảnh sát. Mặc dù không phải là người ba hoa, Kurt mở miệng khá dễ nếu vấn đề cần bàn khiến ông quan tâm. Carl không chắc vấn đề của mình có thuộc vào số này hay không.

- Alô, có phải là phó chánh thanh tra Kurt Hansen không ạ? - Carl hỏi ngay khi đầu dây bên kia có người nghe máy.

Câu hỏi của anh làm bật ra một tràng cười trầm ấm sảng khoái.

- Nào, nào, cũng lâu rồi, Carl nhỉ. Rất vui khi được nghe giọng anh. Tôi nghe nói anh bị bắn.

- Chuyện vặt thôi. Tôi không sao cả.

- Nhưng hai đồng nghiệp của anh thì không được như vậy. Việc điều tra có thu được gì mới không?

- Nó đang tiến triển.

- Tôi rất mừng khi nghe thấy điều đó. Thật đấy. Hiện tại bọn tôi đang soạn thảo một điều luật cho phép mở rộng khung hình phạt năm mươi phần trăm đối với hành vi tấn công người thi hành công vụ. Hi vọng nó sẽ giúp ích. Chúng tôi cần hỗ trợ những người đi hiện trường như các anh.

- Nghe hay đấy, Kurt. Tôi nghe nói các ông cũng đã quyết định cấp cho đội trọng án Copenhagen một khoản ngân sách đặc biệt.

- Đâu có. Tôi không nghĩ chúng tôi đang làm điều gì như thế.

- Ờ thì, có thể không phải là đội trọng án, nhưng là một thứ gì đó khác ở đây. Không phải là chuyện bí mật chứ hả?

- Việc gì chúng tôi phải giữ kín các khoản ngân sách hỗ trợ kia chứ? - Kurt hỏi lại và bật cười sảng khoái, đúng kiểu của một người lĩnh lương cao.

- Thế các ông đã cấp ngân sách cho cái gì? Tôi đâm tò mò đấy. Nó được rót cho cảnh sát quốc gia à?

- Đúng rồi, thật ra là nó trực thuộc Cục điều tra hình sự Đan Mạch, nhưng chúng tôi không muốn bọn họ đi điều tra lại chính những vụ án của mình, nên mọi người đã quyết định sẽ lập ra một đơn vị độc lập, được quản lý về mặt hành chính bởi đội trọng án. Đơn vị này sẽ xử lý các vụ án được gắn nhãn “cần xem xét đặc biệt”. Nhưng anh đã biết cả rồi còn gì.

- Ông đang nói tới Đơn vị Q?

- Các anh gọi nó như thế à? Nghe tên cũng hay nhỉ!

- Ngân sách dành cho nó là bao nhiêu mới được?

- Tôi không dám khẳng định chính xác, nhưng đâu đó khoảng từ sáu đến tám triệu krone hàng năm, trong mười năm tới.

Carl nhìn những bức tường xanh lét của văn phòng mình. OK, giờ thì anh đã hiểu tại sao Marcus Jacobsen và Lars Bjorn lại sốt sắng muốn đày anh xuống dưới này đến thế. Từ sáu đến tám triệu, anh tự nhủ. Đi thẳng vào túi đội trọng án.

Chuyện này sẽ khiến bọn họ phải trả giá rất đắt.

Đội trưởng đội trọng án nhìn Carl chăm chú trước khi gỡ kính lão xuống. Đó cũng chính là biểu hiện mà ông thường có mỗi khi nghiên cứu một hiện trường với các manh mối không rõ ràng.

- Anh nói là anh muốn có xe riêng á? Tôi có cần phải giải thích với anh rằng Sở cảnh sát Copenhagen không thể cung cấp phương tiện đi lại cho các cá nhân hay không? Anh phải liên hệ với đội xe và yêu cầu một chiếc khi cần. Giống như tất cả mọi người thôi, Carl à. Quy trình là như thế rồi.

- Tôi đâu có làm việc cho Sở cảnh sát Copenhagen? Ông chỉ hỗ trợ đơn vị của tôi về mặt hành chính tổng hợp mà thôi.

- Carl, anh thừa biết các cảnh sát viên ở đây sẽ xì xầm như thế nào nếu chúng tôi cho anh một đặc quyền như vậy. Anh lại còn đòi những sáu người cho đơn vị của mình nữa chứ? Anh mất trí rồi à?

- Tôi chỉ đang cố xây dựng một đơn vị có thể hoạt động tương xứng với yêu cầu. Chẳng phải đó là điều tôi cần làm hay sao? Bao quát toàn bộ Đan Mạch đâu phải chuyện nhỏ, chắc ông cũng hiểu điều đó. Vậy là ông không bố trí được sáu người cho tôi?

- Không, trời ạ.

- Bốn nhé? Hay ba?

Đội trưởng đội trọng án lắc đầu.

- Vậy tôi là người phải làm hết từ A đến Z? Marcus gật đầu.

- Nếu vậy thì ông phải hiểu là tôi sẽ cần một chiếc xe công vụ riêng. Nếu tôi cần đi tới Aalborg hay Næstved thì sao? Tôi sẽ rất bận bịu. Ai mà biết được sẽ có bao nhiiêu vụ án được đẩy xuống cho tôi? - Carl vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với Marcus, và rót cà phê vào cái tách mà tay đội phó để lại. - Nhưng bất luận thế nào tôi cũng sẽ cần một trợ lý ở dưới đó. Một người tháo vát. Người này phải có bằng lái và có thể lo liệu các thứ thay tôi. Gửi fax hay công văn, những việc đại loại như thế. Dọn dẹp văn phòng. Tôi sẽ có rất nhiều việc phải làm, Marcus. Chúng ta vẫn cần kết quả, đúng không nào? Quốc hội muốn kết quả tương xứng với số tiền họ bỏ ra, ông không nghĩ vậy sao? Những tám triệu krone cơ mà, đúng không nào? Như thế là nhiều tiền lắm đấy.