Chương 1: Trở về (1)

Thành phố T.

Biệt thự Giang gia.

Sáng sớm tinh mơ, quản gia chỉ huy người hầu nhanh chóng chuẩn bị món ăn: "Mọi người nhanh lên, người nhà Vệ gia mười giờ sẽ đến."

Nhìn chằm chằm người hầu đem món ăn và hoa tươi bày trí xong, hắn nghiêng đầu, nhìn lên cầu thang, hơi nhíu mày:" Mạnh tiểu thư còn chưa dậy sao? Cô ấy hôm nay có buổi thi đấu tuyển chọn đấy."

Quản gia cụp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, gần tám giờ, hắn quyết định lên lầu gọi Mạnh Phất dậy.

Trên lầu thật im lặng, phòng của Mạnh Thất ở cuối lầu hai.

Quản gia đứng cạnh cửa phòng, giơ tay gõ cửa, giọng nói không có bao nhiêu phần cung kính: "Mạnh tiểu thư, cô dậy chưa?"

Bên trong không một tiếng đáp lại.

Hắn gõ cửa, hỏi lại một lần nữa, biểu tình lạnh nhạt.

"Phanh ----"

Một tiếng đồ vật đập vào cửa phòng.

Gương mặt lạnh nhạt nghiêm khắc của quản gia hơi dao động, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nghĩ thầm: "Vị Mạnh tiểu thư này, từ sau khi nhận tổ quy tông về Giang gia, thái độ làm người tuy rằng có chút tham lam như con buôn, nhưng trong chừng mực, là một kẻ tự biết mình, hôm nay đây là có chuyện gì?"

Trong phòng.

Mạnh Phất ấn ấn huyệt thái dương, từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn chiếc di động vừa bị ném văng lên cửa, không để ý tới quản gia vẫn còn đứng chờ bên ngoài, chỉ vén chăn lên, đôi chân trắng nõn không tì vết bước xuống, không nhanh không chậm đi vào phòng tắm.

Cô cúi đầu, vừa xả nước nóng, vừa đánh giá chính mình trong gương.

Người trong gương mặc áo ngủ bằng lụa tơ tằm, đai lưng thắt hờ, trên xương quai xanh có một cái bớt nhỏ màu đỏ hình ngọn lửa.

Mạnh Phất trừng mắt nhìn, đôi mắt hoa đào mơ hồ nhợt nhạt, chợt chuyển biến, lúc chớp lúc tắt, lay động chập chờn.

Cô thu lại ánh mắt, lông mi thật dài rũ xuống, trong đáy mắt chứa một tầng hư ảnh mờ nhạt, thật lâu sau mới phun ra một câu:“May mà lão tử về được thân thể chính mình."

Hai năm trước, linh hồn của cô bị hút vào dị thế, còn thân thể thì bị linh hồn một nữ phóng viên chiếm lấy, mãi đến một tháng trước, linh hồn thật sự của Mạnh Phất mới quay trở lại thế giới này, nhưng cũng chỉ có thể làm du hồn đi theo bên người nữ phóng viên đã chiếm lấy thân thể cô.

Chính là ngay lúc vừa nãy, Mạnh Phất được một cỗ lực lượng thần bí hấp dẫn, mới có thể đoạt lại thân thể chính mình.

Nghĩ đến đây, Mạnh Phất duỗi tay ấn lên vết bớt màu đỏ trên xương quai xanh, có chút suy tư thắt lại đai áo ngủ, đi đến tủ quần áo chọn một cái áo len màu kem kiểu dáng thoải mái.

Chiếc di động bị cô ném lên cửa xem ra chất lượng rất tốt, lúc này vẫn còn nhởn nhơ đổ chuông được.

Trên màn hình hiển thị tên người gọi là "Triệu Thư", linh hồn Mạnh Phất phiêu đãng bên người nữ phóng viên gần một tháng, đương nhiên biết đây là người đại diện của Triệu Phàm.

Tại thời điểm cô bị nữ phóng viên chiếm cứ thân thể, là lúc vừa lên trung học, nữ phóng viên kia là sinh viên ngành khoa học xã hội nhân văn, không giỏi các môn khoa học tự nhiên.

Nhất là sau khi được người nhà Giang gia đón về, cô ta liền rời khỏi phòng trọ, dọn đến biệt thự Giang gia ở, trực tiếp bỏ học, một bước tiến vào giới giải trí.

Đứa nhỏ thật không dễ dàng mới thi đậu vào học ở thành phố, lại bị phồn hoa nơi thị thành mê hoặc, bỏ học tiến vào giới giải trí, Giang gia làm sao hài lòng được.

Nhưng vì hổ thẹn với đứa con ruột mới nhận về, cuối cùng vẫn là lợi dụng quan hệ giúp cô tiến vào giới giải trí.

Nữ phóng viên cũng thật là không có bất kỳ cái gì năng khiếu, lăn lộn hai năm, gần đây mới vào được "Tối Giai Thần Tượng" làm thực tập sinh, danh ngạch cũng là do cô ta quấn lấy Giang gia giúp cô đi cửa sau.

Vì thế nên trên dưới Giang gia đều cảm thấy cô là kẻ phiền toái.

Mạnh Phất tùy ý ném điện thoại vào trong túi, sau đó kéo ngăn bàn trang điểm ra, bên trong có một chiếc chìa khóa nhỏ - đây là chìa khóa căn hộ cô thuê trước đây.

Máy tính, di động cùng với tất cả vật dụng khác của cô đều còn để lại đó, nữ phóng viên không có đem bất cứ đồ đạc gì của Mạnh Phất vứt bỏ, toàn bộ đều để trong căn hộ này.

Mạnh Phất chuẩn bị xong, liền xuất phát đến trụ sở "Tối Giai Thần Tượng", cô từ chối Giang gia lái xe riêng đưa đến.

Từ biệt thự đi đến cửa tiểu khu còn có một đoạn đường khá dài, nếu đổi thành Giang Hâm Nhiên, Giang quản gia chắc chắn sẽ không để cô ấy lội bộ như vậy, nhưng đổi thành Mạnh Phất, Giang quản gia liền không muốn nói gì.

"Mạnh tiểu thư, đi đường cẩn thận." Mãi đến khi thân ảnh Mạnh Phất đi khuất rồi, Giang quản gia mới lắc đầu nói.

Lão gia phu nhân đều đi từ rất sớm, người hầu khẩn trương bận rộn hơn ngày thường, Giang Hâm Nhiên buổi sáng thức dậy liếc mắt một cái liền nhìn ra có việc, làm sao giống như Mạnh Phất, mơ mơ hồ hồ, không giống con ruột của lão gia phu nhân chút nào.

Quản gia vừa chuẩn bị xoay người vào nhà, bên ngoài liền truyền đến tiếng còi xe ô tô.

Là Giang phu nhân Vu Chân Lĩnh đã trở về.

Bà mặc một chiếc sườn xám màu tím, bên ngoài khoác áo bành tô, mái tóc được tỉ mỉ búi lên, vừa tinh xảo lại không mất phần uy nghiêm. Bà hỏi: "Hai tiểu thư đều đi rồi?"

Quản gia sửng sốt, nghĩ thầm rằng, Mạnh Phất chỉ vừa ra khỏi cửa, theo lý Giang phu nhân vừa về đến hẳn là có thể chạm mặt, như thế nào lại không nhìn thấy nhau.

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe rồi tắt, ông cũng không nghĩ nhiều.

"Tiểu thư bảy giờ xuất hành, hôm nay cô ấy có kỳ thi tháng. Mạnh tiểu thư mới vừa đi không lâu." Nói tới đây, ông ngập ngừng mở miệng, "Giữa trưa Mạnh tiểu thư cũng chưa về ăn trưa...."

Lại nhắc tới việc này, ý cười trên mặt Vu Chân Lĩnh liền thu lại, bà mở miệng nói: " Tôi biết rồi."

Tuy rằng Mạnh Phất là nữ nhi ruột thịt của bà, nhưng đậu trung học rồi lại bỏ học tiến vào giới giải trí, không nhắc đến bằng cấp, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không học được, trong vòng tròn quan hệ này có không ít người trong sáng ngoài tối cười nhạo bà.

Vu Chân Lĩnh hối hận không thôi về quyết định lúc trước.

So với Mạnh Phất, Giang Hâm Nhiên là đại tiểu thư được Giang gia tỉ mỉ bồi dưỡng từ nhỏ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, từ sơ trung đến trung học, tham gia nhiều loại thi đua diễn thuyết, lấy đủ các loại giải thưởng, là học sinh ưu tú trong lớp trọng điểm.

Hai đứa nó một người trên trời một kẻ dưới đất.

Cho tới bây giờ, Giang gia cũng chưa từng đem họ của Mạnh Phất cùng Giang Hâm Nhiên đổi lại, mọi người kể cả Giang lão gia, gần như đều đã quên Mạnh Phất mới là Giang gia đại tiểu thư thật sự.

**