Chương 40: Bắt đầu khiêu vũ

Ánh đèn chiếu xuống thân thể một người, nghiễm nhiên trong giây phút này, anh chính là tiêu điểm của cả hội trường, anh chính là Trình Uyên.

Trong khoảnh khắc khi Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên, đầu cô nổ ầm một tiếng, dường như lập tức không còn cách nào suy nghĩ được nữa, cô nghĩ, anh đến hỏi tội sao? Dù sao mình cũng đã nhận lời làm bạn nhảy của Long Thầm Vũ khi chưa được sự đồng ý của anh.

Mà Long Thầm Vũ trên sân khấu lúc này cũng không kiềm được nhíu mày. Trong lòng anh ta nghĩ, tên rác rưởi này đến đây làm gì vậy? Nhưng mà anh ta biết cũng tốt, vậy thì tình cảm giữa anh ta và An Tương sẽ rạn nứt, vậy mình cũng có cơ hội để lợi dụng rồi.

Lâm Xương Dịch lại càng sửng sốt hơn, phẫn nộ chất vấn Trình Uyên: “Tại sao anh cũng có thể đến đây?” “Trình Uyên, đồ rác rưởi này, mẹ nó đừng có đến đây quấy rối.” Bạch Vĩnh Minh vừa mới bước vào sàn nhảy: cũng đột nhiên tức giận quát lên.

€ó lẽ là trong mắt anh ta, nhà họ Bạch lấy lòng Tập đoàn Long Đằng còn không kịp, một tên rác rưởi như cậu ta đến làm loạn cái gì, cậu Long người ta không phải vừa mắt vợ cậu sao? Kéo một cái ôm một cái thì cũng có làm sao? Đến lúc đó vui vẻ rồi có khi còn cho nhà họ Bạch một đơn hàng lớn ấy chứ.

Nhưng mà Trình Uyên dường như hoàn toàn không nghe thấy mấy tiếng kêu gào ầm ï này, anh đi thẳng đến trước mặt Bạch An Tương, mỉm cười nhìn vợ mình, lúc này.

chùm đèn cũng dừng lại chiếu lên người anh.

“Trình Uyên, anh nghe em giải thích đã… Bạch An Tương đột nhiên rất hoảng.

“Trình Uyên, anh đến đây làm gì?” Lúc này, Long Thầm Vũ đứng trên sân khấu cũng đột nhiên lên tiếng quát to.

Trình Uyên thản nhiên nói một câu: ‘Không phải các anh mời Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong đến tham gia bữa tiệc khiêu vũ sao?” “Cái gì?” “Anh nói anh là…?” “Không thể nào!” Một câu nói dọa tất cả mọi người sợ hãi.

“Cô gái xinh đẹp, cô có bằng lòng làm bạn nhảy của tôi, khiêu vũ với tôi đêm nay không?” Trình Uyên không giải thích thêm gì nữa, mà đứng trước mặt mọi người khom người đưa tay ra về phía Bạch An Tương, làm tư thế xin mời.

Bạch An Tương hoàn toàn bị cảnh tượng này làm cho.

kinh ngạc đến ngây người.

Anh nói anh là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong sao? Thảo nào anh có tiền mua biệt thự, lại còn muốn mua bao nhiêu căn thì mua bấy nhiêu căn, cho dù buổi tối muốn mua cũng có thể mua được.

Thảo nào Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong lại tặng mình cổ phần giá trị tám mươi triệu…

Cô không dám tin nhìn Trình Uyên, trái tim không ngừng nhảy nhót, dường như chỉ một giây sau sẽ từ trong cơ thể nhảy ra ngoài.

“Em… Em bằng lòng”’ Bạch An Tương khẽ nói, cô nghĩ, đây là chồng mình.

Cô đặt bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh vào lòng bàn tay Trình Uyên, Trình Uyên mỉm cười đứng thẳng người, sau đó nói với tất cả mọi người: “Tôi là quản lý chi nhánh của Tập đoàn Tuấn Phong, hôm nay đến đây là vì Chủ tịch nói, để tôi toàn quyền đại diện anh ta tham gia, nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong vậy, cho nên điệu nhảy mở màn này, tôi sẽ nhảy thay Chủ tịch, mọi người không có ý kiến gì chứ?” “À, hóa ra là như vậ “Mẹ nó, tôi còn tưởng anh ta thật sự là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong cơ.” “Tôi đã nói rồi, Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong không thể nào còn trẻ như vậy được.” Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán liên tục, đồng thời từng tiếng hít thở cũng vang lên xung quanh.

Long Thầm Vũ không kiềm được híp mát, giọng nói lạnh lùng: “Ăn nói bừa bãi, anh cho rằng đây là đâu mà có thể mặc cho anh nói dối lung tung được sao?” “Đúng đấy, anh nói anh là quản lý chi nhánh của Tuấn Phong thì anh chính là quản lý chi nhánh của Tuấn Phong à? Anh cũng không nhìn lại xem anh mặc thứ rách nát gì kia?” Lâm Xương Dịch vội vàng hùa theo.

“Còn toàn quyền đại diện cho Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong nữa chứ, mẹ nó anh cũng xứng sao?” Bạch Vĩnh Minh lên tiếng chế giễu.

“Đúng đấy, anh có chứng cứ gì không? Nói bừa mấy câu như vậy, ai tin được chứ?” Mọi người rối rít lên tiếng nghi ngờ.

“Tôi tin!” Đúng lúc này, Vương Tử Yên tách mọi người bước ra.

Có rất nhiều người trong giới kinh doanh quen biết Vương Tử Yên, vì Tuấn Phong thân là doanh nghiệp.

đứng đầu, có qua lại với rất nhiều nhân vật trong giới kinh doanh, mà Chủ tịch lại thân bí không muốn xuất hiện, vì vậy lần nào cũng đều do Vương Tử Yên thay mặt, cho nên đa số người đều biết cô ta là người có tiếng nói bên cạnh Chủ tịch.

Cô ta vừa mở miệng, tất cả mọi người đã im lặng.

Mọi người đều biết không có chứng cứ nào mạnh mẽ hơn cái gật đầu của Vương Tử Yên.

“Chủ tịch nói, để Trình Uyên toàn quyền đại diện cho anh †a tham gia bữa tiệc khiêu vũ, khi anh ta nói tôi đứng ngay bên cạnh, tôi có thể làm chứng.” Vương Tử Yên nói.

Long Thầm Vũ cứng họng.

Trình Uyên hoàn toàn mặc kệ bọn họ, ánh mắt anh vẫn dịu dàng nhìn chằm chằm Bạch An Tương.

Mà lúc này Bạch An Tương cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, hóa ra là mình nghĩ nhiều quá rồi.

Có điều khi biết được Trình Uyên được Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong tán thưởng, có thể để anh thay mặt Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, trong lòng cô cũng vui mừng, cảm thấy người đàn ông của mình tài giỏi, đi đến chỗ nào cũng có thể tỏa sáng.

Âm nhạc bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, Trình Uyên nám tay Bạch An Tương bước vào giữa sàn nhảy, sau đó nhịp.

nhàng khiêu vũ.

Giờ phút này, Bạch An Tương lại kinh hãi thêm lần nữa.

Trình Uyên biết khiêu vũ sao? Không, đâu chỉ là biết nhảy, anh còn nhảy rất giỏi, cực kỳ giỏi! Đúng vậy, quả thật Trình Uyên biết khiêu vũ, vì khi học.

đại học Thiệu Đình Đình biết khiêu vũ, cho nên vô số chàng trai thầm mến cô ta đều len lén đi học khiêu vũ, có lẽ đều ôm tâm lý may mắn, hy vọng có thể được nhảy.

với nữ thần một lần.

Trình Uyên thật ra rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, nếu không cũng không thể trở thành học sinh xuất sắc được, nhưng vấn đề là anh học khiêu vũ xong, vẫn không có cơ hội nhảy với Thiệu Đình Đình.

Được một cơ hội duy nhất vào năm ba đại học thì bị Lâm Xương Dịch bỏ một nghìn ra mua mất.

Khi đó, Trình Uyên chỉ có thể âm thầm đứng dưới sân khấu nhìn Lâm Xương Dịch khiêu vũ với Thiệu Đình Đình mà ngưỡng mộ.

Bây giờ thì sao? Trình Uyên ôm Bạch An Tương xinh đẹp tuyệt trần, khiêu vũ nhịp nhàng trong sàn nhảy, giống như hai con bướm bay lượn.

Vô số đôi mắt khác đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ, còn Lâm Xương Dịch chen chúc trong đám người càng mờ nhạt hơn.

Một đám lưu manh xông vào hội trường, mọi người bắt đầu hỗn loạn.

Sau khi đám lưu manh này bắt được Bạch Vĩnh Minh thì bắt đầu đánh, Bạch Vĩnh Minh đau đớn ngã xuống mặt đất kêu rên cầu cứu, các nhân viên bảo vệ cũng không dám quan tâm, cho dù có bước lên cũng chỉ giả vờ lôi kéo, rồi lại làm bộ như không kéo ra được.

Nhưng âm nhạc vẫn không hề ngừng lại.

Bạch An Tương tò mò muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra, Trình Uyên nói khẽ với cô: “Không cần để ý đến đâu, chúng ta nhảy tiếp đi.” “ỪI” Bạch An Tương khẽ gật đầu.

Khúc nhạc dừng lại, Bạch Vĩnh Minh đã được đưa đến bệnh viện, đám người nhốn nháo cũng ngừng lại, ánh mắt mọi người lại quay về đôi nam nữ giữa sàn nhảy kia.

Sắc mặt Long Thầm Vũ tái xanh không nói được câu nào.

Còn Trình Uyên nắm tay Bạch An Tương bước đến trước mặt Lâm Xương Dịch.

Lâm Xương Dịch không hiểu tại sao anh lại đứng trước mặt mình, cảm thấy anh đang ra oai với mình, vì vậy cười khẩy một tiếng, châm chọc nói: “Trình Uyên, anh cũng ra vẻ ghê gớm thật đấy, vừa nãy tôi còn tưởng anh là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong nữa cơ, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một con chó dưới tay người ta thôi: Trình Uyên cười nói: “Hôm nay, là bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm của nhà họ Long, có một số người tôi không tiện giải quyết, vậy chỉ có thể để hôm khác tính sau, nhưng mà có hai người tôi thấy ngứa mắt, một người trong đó đã bị đưa đi rồi, người còn lại…” Lâm Xương Dịch thấy ánh mắt Trình Uyên nhìn mình từ từ híp lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác không ổn: “Anh… Anh định làm gì?” Trước mặt rất nhiều người có tên tuổi trong giới kinh doanh, Trình Uyên xắn tay áo lên, lớn tiếng nói: “Hôm nay ông đây toàn quyền đại diện cho Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong đến đây, cho dù có đánh anh, cũng là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong đánh, tôi xem ai dám ngăn cản?” Khúc nhạc dừng lại, Bạch Vĩnh Minh đã được đưa đến bệnh viện, đám người nhốn nháo cũng ngừng lại, ánh mắt mọi người lại quay về đôi nam nữ giữa sàn nhảy kia.

Sắc mặt Long Thầm Vũ tái xanh không nói được câu nào.

Còn Trình Uyên nắm tay Bạch An Tương bước đến trước mặt Lâm Xương Dịch.

Lâm Xương Dịch không hiểu tại sao anh lại đứng trước mặt mình, cảm thấy anh đang ra oai với mình, vì vậy cười khẩy một tiếng, châm chọc nói: “Trình Uyên, anh cũng ra vẻ ghê gớm thật đấy, vừa nãy tôi còn tưởng anh là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong nữa cơ, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một con chó dưới tay người ta thôi.” Trình Uyên cười nói: “Hôm nay, là bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm của nhà họ Long, có một số người tôi không tiện giải quyết, vậy chỉ có thể để hôm khác tính sau, nhưng mà có hai người tôi thấy ngứa mắt, một người trong đó đã bị đưa đi rồi, người còn lại…” Lâm Xương Dịch thấy ánh mắt Trình Uyên nhìn mình từ từ híp lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác không ổn: “Anh… Anh định làm gì?” Trước mặt rất nhiều người có tên tuổi trong giới kinh doanh, Trình Uyên xắn tay áo lên, lớn tiếng nói: ‘Hôm nay ông đây toàn quyền đại diện cho Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong đến đây, cho dù có đánh anh, cũng là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong đánh, tôi xem ai dám ngăn cản?”