Chương 9: Đánh cược.

Ngày hôm sau, trong phòng họp của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị.

Là người nhà làm việc ở nhà họ Bạch đều đến đây.

Ông cụ ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Cứ quyết định như vậy đi, đúng lúc mấy đứa trẻ tuổi cũng cần rèn luyện, nếu ai có thể nổi trội trong lần tìm vốn đầu tư này thì sau này sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc” Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, còn một vài phụ huynh có chỗ dựa gia đình vững chác thì đều vui mừng.

Tập đoàn Trái cây Bạch Thị xem như một xí nghiệp hạng ba ở thành phố Tân Dương, không lớn, nhưng đã trải qua sự cố gắng của ba thế hệ mới có được thành tựu hôm nay.

Chỉ là hình thức kinh doanh bảo thủ dưới thời đại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng này chắc chắn sẽ bị thị trường đào thải. Cho nên nhà họ Bạch không thể không bắt đầu khởi động việc đưa ra hạng mục mới, nhưng cái này cần có rất nhiều tiền vốn.

Tiền từ đâu ra đây? Cuối cùng, ông cụ quyết định để thế hệ trẻ tuổi đi bàn bạc chuyện đầu tư.

“Tập đoàn Long Đằng?” Nhìn thấy công ty mục tiêu mình rút ra, Bạch An Tương không nhịn được nhíu mày.

Đối tượng cô cần tìm kiếm đầu tư là Tập đoàn Long Đẳng, cũng chính là công ty của nhà Long Thầm Vũ, thế này…

Nói thật, cô không muốn đối mặt với Long Thầm Vũ.

Nhưng có người lại muốn, sau khi Bạch Vĩnh Minh nhìn thấy tấm thẻ Bạch An Tương rút trúng trong tay, tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại.

Anh ta nghĩ, Long Thầm Vũ có thể bỏ số tiền lớn như thế tặng quà mừng sinh nhật cho ông cụ, vậy chắc chắn là muốn mượn sức nhà họ Bạch bọn họ. Lần này tìm nhà họ Long đầu tư chắc chắn là chuyện nước chảy thành sông, rơi vào tay Bạch An Tương thật sự là được lợi cho cô.

Mà anh ta thì lại rút trúng Bất động sản Vịnh Ánh Trăng, nghe nói công ty này là công ty con của Tập đoàn Tuấn Phong, không dễ nói chuyện lắm.

“An Tương, chúng ta đổi đi” Bạch Vĩnh Minh dùng giọng điệu ra lệnh nói.

Anh ta vừa lên tiếng, mọi người đều đưa mắt nhìn sang, kể cả ông cụ cũng thế.

Dường như cảm thấy không ổn lám, Bạch Vĩnh Minh vội cười, giải thích với ông cụ Bạch: “Ông nội, quan hệ của cháu và cậu Bạch không tệ, nếu là cháu đi thì càng chác chắn hơn. Còn An Tương..Nhớ truuyen.on.e. nhécả nhà. Còn nhiều truyện hay lắm nha, đến Vịnh Ánh Trăng học hỏi kinh nghiệm cũng không tệ, dù sao nhà họ Bạch chúng †a chỉ có em ấy chưa từng trải qua sóng to gió lớn, đi trải nghiệm cũng tốt” “Hơn nữa một Giám đốc trong Vịnh Ánh Trăng là bạn học của cháu, cháu có thể nói chuyện giúp An Tương” Ông cụ gật đầu, sau đó hỏi Bạch An Tương: “An Tương, cháu có chịu không?” Bạch An Tương không muốn đến Tập đoàn Long Đằng, nhưng dường như Bất động sản Vịnh Ánh Trăng càng khó hơn, trên cơ bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

“Cháu chịu” Bạch An Tương gật đầu.

Cô lại có thể đồng ý? Mọi người đều ngơ ngác.

Đây thật sự là chắp tay đứa không một cơ hội tốt cho người ta mà.

Nhưng mọi người nghĩ lại cũng thấy bình thường.

Dù sao ông cụ cũng không thích nhà Bạch An Tương, cho dù cô hoàn thành nhiệm vụ đầu tư của Tập đoàn Long Đằng cũng sẽ không được nhà họ Bạch bồi dưỡng trọng điểm.

Bạch Vĩnh Minh nghe thấy Bạch An Tương lại có thể đồng ý thì mừng rỡ, lập tức cho cô một ánh mắt xem như cô biết điều.

Nhiều người đều cảm thấy Bạch An Tương ngốc.

Nhưng trong lòng cô đã có chút tính toán.

Vì buổi sáng lúc ra ngoài, Trình Uyên thấy Bạch An Tương mặt mày nhăn nhó thì hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nói với Trình Uyên tình huống trước mất của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, anh lại nói nếu đối tượng góp vốn cần tìm có Tập đoàn Tuấn Phong thì bảo cô cố hết sức giành lấy nó.

Lúc đó Bạch An Tương rất khó hiểu.

Nhưng nhớ đến ánh mát kiên quyết của Trình Uyên, cô chợt cảm thấy rất đáng tin cậy. Cho nên bây giờ Bạch Vĩnh Minh đòi trao đổi, cô đã thẳng thừng đồng ý luôn.

Dù sao Bất động sản Vịnh Ánh Trăng cũng là công ty dưới trướng Tập đoàn Tuấn Phong.

Sau khi tan họp, mọi người ra khỏi cao ốc Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, chuẩn bị xuất phát đến xí nghiệp mục tiêu của mình.

Lúc Bạch An Tương đi ra, nghe thấy rất nhiều người đang thì thầm.

“Bạch An Tương thật ngốc, lại có thể đồng ý đến Bất động sản Vịnh Ánh Trăng, chẳng lẽ cô ta không biết đó là xí nghiệp dưới trướng Tập đoàn Tuấn Phong sao?” “Đúng thế, Tập đoàn Tuấn Phong là xí nghiệp dẫn đầu thành phố Tân Dương, sao có thể nhìn trúng Bạch Thị chúng ta được” “Đúng vậy đúng vậy, xem ra lần này anh Vĩnh Minh tháng chắc rồi, Bạch An Tương này ấy… chậc chậc… đúng là đầu óc có vấn đề.” Nghe lời châm chọc của mọi người, Bạch An Tương không thèm để tâm, lập tức đi ra khỏi cổng lớn.

“Bạch An Tương” Bạch Vĩnh Minh đứng bên ngoài cổng, sau lưng còn có mấy anh chị em đi theo.

Cô dừng chân lại, nhíu mày nhìn anh ta.

“Đi đâu thế? Có cần anh đây tiễn cô một đoạn không?” Bạch Vĩnh Minh đắc ý nói.

Bạch An Tương nhìn thoáng qua chiếc BMW đỗ trước.

cổng của anh ta, hờ hững nói: “Không cần, tôi đi xe bus là được rồi” “Ha ha..” Mọi người nghe vậy thì phá lên cười, hơn nữa Bạch Vĩnh Minh còn vừa cười vừa nói: “Cô là chuẩn bị ngồi xe buýt đến Vịnh Ánh Trăng bàn chuyện đầu tư hả?” Bạch An Tương không đáp.

Anh ta tiếp tục châm chọc: “Cô thật sự định đến Vịnh Ánh Trăng à, tôi khuyên cô vẫn nên hết hy vọng đi, đó thật sự là một nhiệm vụ không hoàn thành được đâu, không bằng cô về nhà ngủ ngon với thằng chồng quê mùa của mình ấy” Đối mặt với sự sỉ nhục của Bạch Vĩnh Minh, Bạch An Tương đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Sao anh biết tôi không hoàn thành được?” Mọi người đều lộ vẻ giật mình.

“Ha hả, nếu cô có thể hoàn thành, tôi dập đầu với cô, kêu ôÔ tiếng bà cô cũng được” Bạch Vĩnh Minh cười lạnh: “Đúng là hoang tưởng” “Được!” Bạch An Tương lạnh lùng trả lời.

“Hả?” Thấy Bạch An Tương cũng dám tiếp lời mình, sắc mặt Bạch Vĩnh Minh cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu cô không hoàn thành được thì sao?” “Anh cứ nói” Bạch An Tương cũng không chịu yếu thế trả lời.

Bạch Vĩnh Minh cười: “Nếu không hoàn thành được, cô quỳ xuống dập đầu với tôi, sau đó công khai thừa nhận không có chút quan hệ nào với nhà họ Bạch cả rồi cút ra khỏi nhà họ Bạch, có dám không?” “Có gì không dám chứ!” Bạch An Tương cứng rắn nói.

Rời khỏi nhà họ Bạch, vậy có nghĩa sau này nhà họ Bạch lại ít đi một kẻ chia di sản, cho nên sau khi những người này nghe thấy Bạch An Tương lại có thể đồng ý đều vừa mừng vừa sợ.

Bạch An Tương ngồi trên xe buýt, chuẩn bị trở về phòng.

thuê sửa soạn, sau đó lại đến Vịnh Ánh Trăng.

Nhưng xe chưa đi được xa điện thoại của cô đã reo lên, cúi đầu nhìn thấy là mẹ mình gọi đến, chần chừ một lát rồi bấm phím nghe máy.

“Con nhóc chết tiệt này, con muốn chọc mẹ tức chết sao?” Vừa mới nghe máy, tiếng quát mắng của Lý Ninh Quyên đã vang lên: “Có phải con bị ngốc không? Doanh Doanh nói với mẹ con đồng ý điều kiện của Bạch Vĩnh Minh? Con thật sự muốn khiến mẹ chết đúng không, con biết chúng ta không được xem trọng ở nhà họ Bạch nhưng chúng ta lại còn mặt dày mày dạn ở lại là vì sao không?” Bạch Doanh Doanh là một chị họ duy nhất có quan hệ không tệ với Bạch An Tương ở nhà họ Bạch, cho nên nói chuyện này với mẹ, cô cũng không thấy bất ngờ.

“Mẹ, không giống như mẹ nghĩ đâu” Bạch An Tương không biết nên giải thích với Lý Ninh Quyên thế nào, thật ra ngay cả chính cô cũng hơi không chắc lắm. Dù sao.

cũng là Trình Uyên kêu cô giành quyền hợp tác với Tập đoàn Tuấn Phong, nhưng cô lại dựa vào cái gì đi tin tưởng Trình Uyên, ngay cả bản thân cô cũng không xác.

định được.

“Đừng nói nhảm nữa, bây giờ lập tức chạy về cho bà đây” Lý Ninh Quyên giận dữ.

Bạch An Tương im lặng một lát rồi trực tiếp cúp máy, sau đó tắt nguồn.

Lý Ninh Quyên ở đầu bên kia điện thoại thấy Bạch An Tương cúp máy thì đặt mông ngồi trên sofa, vẻ mặt đau khổ: “Xong rồi!” Lúc này ba của Bạch An Tương là Bạch Sĩ Câu vẫn không chút hoang mang ngồi trên sofa, buông tờ báo.

trong tay xuống: “An Tương làm đúng” “Ông thì biết cái gì!” Lý Ninh Quyên nghe vậy thì giận dữ: “Còn không phải vì ông quá hèn nhát hay sao, sao tôi lại đi theo đồ vô dụng như ông chứ, ông nhìn mấy người anh em của mình đi, nhà ai không có điều kiện tốt hơn chúng ta đâu, ông không có chí tiến thủ còn chưa tính, lúc này còn ở đó nói mát…” Đối mặt với sự giận dữ của Lý Ninh Quyên, Bạch Sĩ Câu cười khổ lắc đầu, sau đó không nói gì nữa.

Bên này, Bạch An Tương trở về phòng thuê, thay quần áo.

chuẩn bị xuất phát đến Vịnh Ánh Trăng.

Trình Uyên đi ra từ trong phòng hỏi: “Đi làm à?” “Bàn chuyện đầu tư” Bạch An Tương đáp.

“Ở đâu?” Trình Uyên hỏi.

Bạch An Tương nói: “Bất động sản Vịnh Ánh Trăng” “ỒI” Trình Uyên hờ hững nói.

Cuộc trò chuyện của hai người giống y như lúc bình thường, nhìn như không có ý nghĩa gì cả.

Sau khi Bạch An Tương rời đi, Trình Uyên gọi điện thoại.

“Nối máy với Tổng giám đốc của Vịnh Ánh Trăng”