Chương 1

"Xin chào ký chủ 2973, tôi là hệ thống giao nhiệm vụ cho cô, Al."

Ôn Nguyễn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một con mèo Garfield có bộ lông cam sọc trắng đang giẫm lên ngực của cô.

Ôn Nguyễn: "Thoải mái không?"

Garfield vội cúi đầu, vô cảm đáp lại: "Cô sờ tôi trước."

Ôn Nguyễn: "Mèo con mà cũng thích ăn đậu hũ của người khác á ha."

Garfield : "...... Đề nghị vị ký chủ này có tự trọng một chút, tôi chỉ là một hệ thống không có cảm xúc mà thôi."

Ôn Nguyễn không để tâm mấy đến những gì con mèo nói, chỉ chăm chăm vào việc

sờ soạng khuôn mặt béo tròn như cái bánh nướng của nó, đột nhiên, một loạt các tin tức phức tạp ùn ùn kéo đến, ùa vào trong đầu cô.

"《 Vận Sự 》?" Ôn Nguyễn hỏi.

"Ừ, thân phận của cô là nữ phụ trong quyển tiểu thuyết 《 Vận Sự 》." Mèo béo liếʍ liếʍ lông, " Mời ký chủ 2973 xem cốt truyện, cần phải nhớ rõ thông tin nhiệm vụ."

Ôn Nguyễn gật đầu.

Cốt truyện được tóm tắt rất đơn giản, nữ chính Thịnh Nguyệt Cơ nhà tan cửa nát, ở chốn phong nguyệt Thính Bạch Lâu lăn lộn, dần dần trở thành ca kỹ tiếng tăm vang dội ở Đại Tương quốc. Trong khoảng thời gian chìm nổi ấy,

nàng ta cùng với bảy nam nhân khác

trải qua hương tình luyến ái.

Nói tóm lại, đây là câu chuyện về Thịnh Nguyệt Cơ và thất đại thiên vương, cô gái mang trên mình kiếp hồng nhan họa thủy

và dàn harem đỉnh cao - điển hình của mấy cuốn tiểu thuyết máu chó.

Đương nhiên, là một cuốn tiểu thuyết Cao H NP, đương nhiên tinh tuý của bộ truyện này là H H H H H rồi.ận>

Vừa nóng bỏng gợϊ ɖụ©, vừa kí©h thí©ɧ hương tình.

Nhưng trừ những cảnh gây máu huyết sôi trào đó ra thì quyển sách này có cốt truyện và tuyến nhân vật rất xuất sắc, khiến

mọi người phải

vừa đọc vừa mắng, mỗi tình tiết đều vô cùng bất ngờ, plot twist ngập mồm, hôm qua anh kia

kèo trên, hôm nay tới anh này trên kèo anh kia, ngày mai lại có thêm một bá vương khác nữa.

Bảy nam chính đều có fan riêng, fans của bọn họ mỗi ngày đều vì các anh trai ở trong sách mà điên cuồng, chiến đấu quyết liệt trên khắp các diễn đàn về tiểu thuyết.

Ôn Nguyễn đọc cuốn tiểu thuyết này xong, cũng không tự chủ được nhướng mày.

Nữ chính này có chút lợi hại à nha~

Ít nhất thì thận tốt thật.

Cuối cùng nàng ta còn tập hợp bảy nam chính lại, sống chung với nhau dưới một mái nhà, ăn chung bàn, ngủ chung giường, cũng không biết có triệu hồi được Thần Rồng* tới hay không nhỉ?

(*: Ở đây Ôn Nguyễn đang liên tưởng tới bộ truyện Anime nổi tiếng - Bảy viên ngọc rồng. Khi nhân vật chính thu thập được đủ 7 viên ngọc rồng có thể triệu hồi Thần Rồng với sức mạnh to lớn.)

Garfield thấy Ôn Nguyễn xem vô cùng nhập tâm, có chút không nói nên lời: "Cô thích xem đến như vậy ư?"

"Ừ."

"Đây là một quyển...... tiểu thuyết ừm..."

"Em không phải chỉ là một cái hệ thống không có cảm xúc thôi sao, có thể trực tiếp nói mà, 18+."

Garfield: "......"

Ôn Nguyễn sắc mặt không đổi, bình tĩnh xem tiếp.

"Nhiệm vụ của cô là thay đổi số mệnh thảm thương của nữ phụ Ôn Nguyễn, đồng thời còn phải đoạt được tình yêu của nam chính nữa." Garfield nói.

"Nam chính nào?"

"Người được yêu thích nhất, Kỷ Tri Dao."

"Ừm...... Chị

có thể từ chối không?"

Garfield vui vẻ ra mặt, bộ dạng vui sướиɠ khi kẻ khác gặp nạn, "Đương nhiên là không rồi, nếu cô từ chối nhiệm vụ thì cô sẽ bị gϊếŧ

chết, chết thẳng cẳng khỏi quay đầu trăn trối luôn á."

Ôn Nguyễn nhìn chằm chằm mèo con, mặt toàn là ý xấu.

Mèo con bị cô nhìn đến mức hoảng sợ, "Cô, cô nhìn cái gì mà nhìn?"

Ôn Nguyễn thử trả giá với mèo con, "Chị

không thích nam chính lắm, theo như trong sách miêu tả thì hắn mỗi lần cùng Thịnh Nguyệt Cơ lăn giường đều rất kịch liệt, chị

thích dịu dàng cơ."

"......" Dịu dàng cái con khỉ khô.

Garfield không muốn cùng cô nói chuyện nữa, vẫy vẫy cái chân ngắn tũn, meo meo kêu: "Đi thôi, Pikachu!"

......

Đầu tiên Ôn Nguyễn cảm nhận được thân thể đột nhiên vô cùng khó chịu, cả người nóng bừng bừng lên, đầu óc quay cuồng.

Sau đó, cô cầm trên tay một thanh kiếm, kề trên cổ, đang muốn tự sát.

Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn về Kỷ Tri Dao, trên tay hắn ta cầm một cái bình nhỏ màu trắng ngọc bích rất tinh xảo, mắt sắt như đao liếc nhìn cô.

Ôn Nguyễn lập tức hiểu rõ, đây là một tình tiết trong《 Vận Sự 》.

Cái bình được Kỷ Tri Dao cầm trong tay kia, có chứa một ít loại dược rất hay được sử dụng trong thể loại truyện này, ừm... cụ thể hơn là xuân dược.

Vốn dĩ nguyên chủ chuẩn bị đem dược bỏ vào thức ăn cho Kỷ Tri Dao ăn, sau đó dâng chính mình lên làm thuốc giải, biến cho gạo nấu thành cơm, khiến Kỷ Tri Dao không thể không cưới nàng.

Nhưng Kỷ Tri Dao là nam chính được yêu thích nhất trong toàn bộ quyển sách, đương nhiên chỉ số thông minh sẽ không kém một ai, tự động sẽ không trúng kế.

Nguyên chủ tự làm tự chịu, Kỷ Tri Dao chẳng bị làm sao hết còn bản thân thì uống nhầm phải dược, cả người ngứa ngáy, sống không bằng chết.

Nhưng dù vậy, Kỷ Tri Dao cũng không thèm chạm vào nguyên chủ một chút.

Nguyên chủ khóc lóc hỏi: "Ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng Thịnh Nguyệt Cơ?

Bản thân ta được hàng vạn người say mê, vậy mà chàng lại xem thường ta ư?!"

Kỷ Tri Dao cười lạnh nói: "Ngươi đã dám hỏi vấn đề này, vậy tại sao bản thân không chịu suy nghĩ một chút? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có là Thánh Nữ thì ta cũng khinh thường chạm vào ngươi, dù chỉ là một cọng tóc!"

Nguyên chủ vô cùng kinh ngạc,câu nói này của Kỷ Tri Dao khiến nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, trực tiếp rút thanh kiếm của hắn để lên cổ, doạ chết: "Kỷ ca ca, nếu chàng không cưới ta, ta lập tức chết cho chàng xem!"

Kỷ Tri Dao bất ngờ, hắn lấy lại kiếm, nói: "Muốn chết cũng đừng làm bẩn kiếm ta."

Cùng chính vì câu nói này, địa vị nam chính tối cao của Kỷ Tri Dao như đinh đóng cột, không thể thay đổi, ai cũng không giành được.

Rốt cuộc thì từ góc nhìn của nữ chính Thịnh Nguyệt Cơ, Kỷ Tri Dao đối với nữ phụ lãnh đạm vô tình, dứt khoát rõ ràng, đương nhiên là vô cùng thích thú.

Loại nữ phụ thích ăn nói hồ đồ, lúc nào cũng tự tìm đường chết thì bị như vậy là đáng.

Theo hướng đi của cốt truyện, nữ phụ sẽ nói ra câu thoại khiến bản thân đi vào đường chết, "nếu chàng không cưới ta, ta sẽ tự sát" .

Mà ngay lúc này, Ôn Nguyễn đã chính thức nhập vào.

Cô bình tĩnh đến lạ lùng nhìn Kỷ Tri Dao, nhẹ nhàng mà cắt đi tóc của mình, cùng với

kiếm của hắn đặt xuống.

"Chúc hai người hạnh phúc." Ôn Nguyễn nói.

Trong mắt Kỷ Tri Dao hiện lên một tia nghi ngờ, đưa mắt nhìn thanh kiếm và tóc được cô đặt trên bàn, sau đó lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Nguyễn.

Ba năm Ôn Nguyễn đi theo hắn thật sự đã làm ra rất nhiều chuyện phiền phức, nhưng vì kiêng kị Ôn gia có một Tĩnh Viễn Hầu nên hắn không dám nặng lời, chỉ xem như không thấy, thờ ơ vô cảm với cô.

Nếu không phải vì hôm nay cô đã làm chuyện vượt quá giới hạn thì hắn cũng sẽ không nói nặng lời như vậy.

Nhưng hiện tại là như thế nào đây?

Cô lại muốn bày ra trò gì nữa?

Ôn Nguyễn đưa tay ôm lấy hai má nóng rực, cô đã từng đọc trong sách về loại dược này, cũng biết làm thế nào để giải nó.

Hên là nguyên chủ chuẩn bị lượng dược cũng không nhiều, bởi vì nguyên chủ không muốn làm Kỷ Tri Dao hoàn toàn mất đi lý trí, nàng hy vọng Kỷ ca ca của nàng sẽ nhớ rõ hôm nay chuyện gì đã xảy ra, nhớ rõ nàng so với Thịnh Nguyệt Cơ còn tốt đẹp hơn.

Về suy nghĩ này của nguyên chủ, Ôn Nguyễn cảm thấy bái phục Ôn Nguyễn.

"Nếu không còn việc gì thì ta đi đây, tạm biệt." Ôn Nguyễn lại nói.

Kỷ Tri Dao: "......"

Ôn Nguyễn hướng hắn gật đầu, xem như tạm biệt, đi ra bên ngoài, biết được cách giải là một chuyện nhưng có giải được dược hay không lại là một chuyện khác nữa. Phải tự cứu lấy bản thân, cô không muốn bị cuốn vào cốt truyện cẩu huyết của cuốn sách này đâu.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Kỷ Tri Dao nói với cô: "Đã ba năm rồi, nhà ngươi vẫn không hiểu sao, ngoài Nguyệt Cơ ra, ta sẽ không cưới bất kì nữ nhân nào khác, đặc biệt là ngươi!"

Đặc biệt là cô?

Cô rất tồi tệ ư?

Ôn Nguyễn dừng bước, nghiêng đầu liếc nhìn Kỷ Tri Dao.

Chuyện mà hôm nay nguyên chủ làm đích thật là sai, nhưng bản tính của nàng không hề xấu, Kỷ Tri Dao làm nhục một cô gái như vậy, có chút quá đáng rồi đó.

Ôn Nguyễn trưng ra bộ dáng lễ phép, cười: "An Lăng Quân cứ yên tâm, Ôn Nguyễn ta có gả cho heo cho chó, cũng không gả cho An Lăng Quân."

Sự nghi ngờ trong mắt Kỷ Tri Dao hiện rõ lên, nàng ta kêu hắn là An Lăng Quân? Hơn nữa còn dám nói cho dù có gả cho heo cho chó, cũng không gả cho An Lăng Quân?

Ôn Nguyễn biết mình không thể ở lại cùng hắn nhảm nhí nữa, công hiệu của thuốc càng ngày càng rõ ràng, cô cảm giác trong cổ họng của mình như có cọng lông lướt qua, ngứa tới mức muốn rêи ɾỉ.

Cô đỡ tường đi ra, xương cốt không còn chút sức lực nào nữa, chân mềm nhũn như bùn, bước đi lảo đảo.

Hiện tại cô đang ở một tửu lầu sang trọng, cũng là nơi nguyên chủ mua dược, chuẩn bị làm chuyện tốt, kết quả lại bị Kỷ Tri Dao phát hiện, còn nói ra những lời tổn thương như vậy.

Khó trách nguyên chủ từ đây sa sút tinh thần, dần dần bước trên con đường tội lỗi.

Ban nãy cùng Kỷ Tri Dao nói chuyện khiến tinh thần của Ôn Nguyễn căng chặt, dùng toàn bộ sức lực để chịu đựng cơn ngứa ngáy mà xuân dược mang lại, hiện tại không phải đối diện với hắn nữa, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, cơ thể có chút chịu không nổi nữa, trước mắt đều dần trở nên mờ mịt.

Cô không dám đi tới chỗ phố xá náo nhiệt, bộ dạng này của cô thật sự quá khó coi.

Mơ mơ hồ hồ đi đến một ngôi nhà tương đối yên tĩnh, cô loay hoay nhìn bảng hiệu phía trên ngôi nhà, mơ hồ thấy được chữ "Ngư*", ở đấy chắc là có hồ nước hay cái gì giống vậy ha?

Cô lảo đảo đẩy cửa đi vào, không ngờ lại đυ.ng trúng một l*иg ngực rắn chắc.

Ngày thường thì không có gì, nhưng giờ phút này, cô không dám nói mình có thể cưỡng lại đâu huhu!

Người đối diện khẽ nâng cằm, đem bàn tay đầy máu tươi tay đưa về sau.

Hắn im lặng quan sát, phát hiện Ôn Nguyễn có gì đó không ổn, ngữ khí mang theo vài phần khó hiểu: "Ôn cô nương?"

" Ở chỗ này có hồ nước không?" Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn đối phương, đôi mắt như chìm trong sương mù.

Ấm áp tựa hương khói, mềm mại tựa suối mơ.

Lý trí còn sót lại nói cho Ôn Nguyễn biết, người này nhận ra cô là tốt rồi, dù sao Ôn gia cũng là một gia đình quyền thế.

Trừ Kỷ Tri Dao không xem mình là người thì người khác cũng không dám xem nhẹ Ôn Nguyễn.

Nhưng giây tiếp theo, tay của Ôn Nguyễn như không chịu nghe lời mà khẽ chạm l*иg ngực rắn chắc.

Thật mềm nha~ Giống như sợi tơ vậy, cô cảm thấy bản thân như lá liễu được gió xuân lướt qua, thoải mái quá đi.

Ôn Nguyễn bừng tỉnh, ừm, cái này có tính là quấy rối tìиɧ ɖu͙© không? Thật sự xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý, tay của tôi nó tự có ý nghĩ của mình, toàn bộ là do nó tự làm á, anh có thể không cần kiện tôi được không?

Ánh mắt nam nhân đối diện lại càng sâu thêm.

"Cô đây là muốn hồ nước, hay là muốn......" Hắn khẽ cười nhẹ, hay là muốn, nam nhân?

Chân Ôn Nguyễn run lên, suýt nữa ngã xuống.

Nam nhân nhẹ đưa tay đỡ lấy vòng eo mảnh mai của cô, để lại vết máu đỏ trên bộ y phục sáng màu cô đang mặc.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền đến, làm tim của Ôn Nguyễn đột nhiên đập loạn.

Ôn Nguyễn dùng sức cắn môi dưới, muốn để cho cảm giác đau đớn kí©h thí©ɧ chính mình tỉnh táo lại, nhưng rốt cuộc, cô lại bị hết kí©h thí©ɧ này tới kí©h thí©ɧ khác yên lặng dày vò.

"Nước......" Ôn Nguyễn dùng chút lí trí cuối cùng của mình, mơ hồ kêu lên một tiếng.

Trời đất bỗng nhiên quay cuồng, cô cảm giác mình hình như bị người nào đó bế lên.

Rồi xong, cố quá thành quá cố, rốt cuộc cô cũng bị cuốn vào cái vòng cẩu huyết của 《 Vận Sự 》.

Quên đi, chuyện này cũng không phải to tát gì, coi như high một lúc đi, cùng lắm xong việc thì cho hắn một chút bồi thường.