Chương 1: Hủy Hôn Chạy trốn 1

Năm 20xx

Thành phố Cần Thơ,

11 giờ trưa….

Một buổi tiệc hỗn loạn, một nhóm người nhốn nháo…….

Mày nói cái gì? Cô chủ chạy mất, dưới mắt của mày mà mày để cô chủ chạy?

Em làm sao biết được chứ?

Mày biết hôm nay ngày gì không?

Một thân quần tây áo vest đen vì đang trong một buổi tiệc sang trọng nhưng người vệ sĩ này lại có gương mặt bặm trợn quát tháo, chỉ vào các phương hướng:

“Phải bắt cô ấy về. Không thì mày chờ lệnh chết của ông chủ đi”.

Hàng chục chiếc xe chạy ầm ầm trên đường phố:

“Tao thấy hình như cô chủ đang chạy bên đó”

“mẹ nó thật”.

“Lần này mày chết chắc rồi”.

“Tụi mày cẩn thận, đừng làm cô chủ bị thương”

“Nếu mà cô ta bị thương mày không sống nổi đâu, con ạ”.

Vài phút chạy quanh quẩn:

Có tìm được chưa? Cái thành phố này có bao lớn đâu? Không đủ người thì diều người tiếp. Tìm cho bằng được.

Tụi bây không muốn sống nữa hả?

Tên vệ sĩ cầm theo dụng cụ gậy ngắn và vài món đồ đeo bên người. Thái độ hoảng hốt:

“Cô chủ mau đứng lại”.......

Cô gái cứ chạy Vèo! Vèo! vèo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bọn vệ sĩ rượt đuổi như hành quân đánh trận, khiến người ta cảm thấy náo nhiệt giữa lòng thành phố.

Tiếp tục tìm! Cô ta chạy đi đâu được chứ!

“Rõ ràng em thấy cô ta chạy vào đây nhưng sao không thấy ai hết”.

Một khu vực rộng lớn một cô gái mảnh mai xinh đẹp đội mũ phớt che mặt thở hổn hển trốn phía sau cánh cửa của một quán trà. Đôi mắt dán vào mấy tên vệ sĩ chưa chịu buông tha, cố gắng giảm sức tồn tại của mình hết sức có thể.

Tên vệ sĩ nhìn rất soái chống hông là mấy tên đàn em:

Mày là đồ ngu hay gì.

Tìm cho kỹ đi, cô chủ không chạy nhanh được đâu.

Người vệ sĩ lấy điện thoại gọi:

“Ông chủ tôi không nhìn thấy cô ấy nữa”.

“Nếu không tìm được nó thì cậu đừng trở về nữa, biến mẹ đi, biết kết cuộc của kẻ vô dụng rồi chứ”.

“Bụp” anh vẫn còn nghe tiếng ném đồ bên kia điện thoại, trong lòng dự cảm không được tốt.

Tút! Tút! Tút!

………………………………………………….

Cô gái lúc nãy vẫn chạy vèo vèo lướt qua dòng người, chạy trốn một lúc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, vừa chạy được một lát thì ngó xung quanh trên đường rồi dừng lại thở hồng hộc, vừa định chạy tiếp thì vô ý đυ.ng trúng một thằng nhóc bán vé số sau đó quay qua nói “xin lỗi nhóc” tên nhóc định khóc lóe lên nhưng cô làm dấu trên tay “suỵt”“cho 20 ngàn nè nhỏ tiếng một chút nhé”, vội vàng chạy thẳng nên đυ.ng vào chiếc xe bán bánh tráng hàng rong lại liên tục vừa chạy vừa xin lỗi vừa đưa tiền cho bọn họ.

Cô cũng rất am hiểu đám vệ sĩ của ông nội mình, nếu bọn họ bắt được cô chắc chắn sẽ không tha cho cô, đối cứng với người nhà không được, mà mềm mỏng cũng không xong nếu dừng lại bây giờ là chỉ có bị lột da xẻo xương với cực hình gia pháp, cô nghĩ trong lòng “không dễ dàng gì mới được rời đi, không thể trở lại”.

Cô nhìn đồng hồ trên tay mình lộ rõ vẻ lo lắng, không có đủ thời gian để suy nghĩ nhiều, cuối cùng cô thấy một chú xe ôm trung niên dáng vẻ ông xem ra cũng là một người tốt. Người đàn ông đang chạy chiếc xe cũng không phải tốt lành gì nhưng bây giờ không có lựa chọn nào khác, đành ngậm ngùi đưa tay ra, cô ngoắt ông lại rồi đưa ra năm trăm ngàn nói:

Chú chở con đến bến xe XX với ạ.

Sao con trả cho chú nhiều vậy. Từ đây đến đó lấy con 50 ngàn thôi.

Chú cứ lấy đi, chú đừng nói nữa, cứ chạy đi con đang gấp.

Chú xe ôm gật đầu cô leo lên xe ôm cà tàng đi thẳng không dám quay đầu lại.