Chương 1



“Nương nương! Nương nương!”

Tiếng thét thất kinh đánh vỡ sự yên tĩnh của Tuyên Ninh Cung, phía sau bức rèm, Tuyên Cẩn đang được hai cung nữ hầu hạ thay quần áo, dự cảm bất thường làm nàng nhíu mi. Người đến quỳ gối ngoài rèm che, lớn tiếng nói:

“Nương nương, có chuyện lớn rồi!”

Tuyên Cẩn không đáp.

Ngâm Tuyết: “Ngâm Sương, ỷ vào nương nương độ lượng mà ngày càng không quy củ? Mới sáng sớm ồn ào cái gì, quấy rầy đến nương nương!?”

Tuyên Cẩn phất tay nói “Không sao,” nàng mặc trung y trắng vén rèm đi ra. Ngâm Tuyết cầm cung phục hoa lệ; Ngâm Nguyệt bưng khay trang sức đi theo phía sau.

Quỳ dưới đất, Ngâm Sương kích động, mồ hôi đầy đầu, nặng nề nói: “Nương nương, hoàng thượng băng hà!”

Mặc dù có chuẩn bị nhưng Tuyên Cẩn vẫn cả kinh mà lui về phía sau một bước, Ngâm Tuyết buông ngay cung phục ra bước đến đỡ nàng…

Ngâm Tuyết: “Hôm qua còn mới truyền khẩu dụ đến, như thế nào đã băng hà?”

Ngâm Sương định trả lời nhưng Tuyên Cẩn bảo: “Đứng lên nói tiếp.” Kinh hoảng chỉ chợt lóe qua, nàng đã khôi phục thái độ bình thường, mặt vẫn lạnh lùng, không thấy chút nào đau thương.

Ngâm Sương đứng lên, vỗ bụi trên người, đáp: “Nương nương sai nô tỳ đi hầu hạ hoàng thượng, nhưng Ngọc Hi cung không cho nô tỳ đến gần hoàng thượng, nô tỳ chỉ có thể chờ ở ngoài, không dám ngủ. Lúc canh ba, nô tỳ thấy Dung phi nương nương đến thỉnh an hoàng thượng, nô tỳ nghĩ Dung phi chỉ sang thỉnh an, rồi trở về, song không ngờ hoàng thượng giữ Dung phi lại thị tẩm…”

Ngâm Nguyệt: “Long thể hoàng thượng như vậy còn thị tẩm?”

Tuyên Cẩn thầm than: Mấy nha đầu này bị ta dung túng đến hư hết rồi, nói chuyện không hề kiêng kị gì cả. Và chuyện hoàng thượng để Dung phi lại thị tẩm nàng cũng dự kiến được.

Ngâm Sương: “Ừ, ta còn thấy mấy lão thái y đều là lắc đầu từ tẩm cung hoàng thượng đi ra.”

Ngâm Tuyết: “Không lẽ hoàng thượng chịu không nổi nên mới giá hạc tây thiên?”

Cả cái hoàng cung này cũng chỉ có cung nhân Tuyên Ninh cung dám xoi mói chuyện của hoàng thượng như thế này! Cũng chỉ có họ vẫn bình tĩnh như thường khi hoàng thượng băng hà như thế! Bởi vì chủ nhân của họ bình tĩnh, như mặt hồ yên ả.

Ngâm Sương: “Phía dưới tất cả đều truyền như vậy.”

Tuyên Cẩn: “Hoàng thượng băng hà khi nào?”

Ngâm Sương: “Dạ, là giờ Thìn, Dung phi đi ra báo tang. Nô tỳ vừa nghe liền gấp gáp trở về báo cho nương nương trước. Lát nữa Ti Lễ Giam sẽ đến.”

Tuyên Cẩn: “Nói cách khác, lúc hoàng thượng băng hà, chỉ có Dung phi ở bên.”

Ba cung nữ cùng ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Cẩn. Hoàng thượng băng hà là chuyện nhỏ, dù sao bệnh tình của y không phải chuyện ngày một ngày hai. Ai ai cũng biết y sẽ sống không quá mười năm, tất cả đều đã có chuẩn bị. Chuyện ai kế vị mới là đại sự trước mắt. Và trước lúc lâm chung, chỉ có Dung phi ở bên cạnh y… Đế vị chi tranh này e là có biến.

“Đi, đem Lẫm Nhi đến cho bản cung.”

Ngâm Tuyết đáp rồi chạy ra ngoài.

“Thay quần áo.” Tuyên Cẩn lại phân phó.

Ngâm Sương, Ngâm Nguyệt sẽ đem hoa phục mặc lên người Tuyên Cẩn,

“Lấy cho bổn cung bộ sam trắng.”

Ngâm Sương vỗ đầu, “Nô tỳ đáng chết! Hoàng thượng băng hà, nương nương sao có thể mặc Ngũ thải phượng bào?

Ngâm Nguyệt xử sự ổn trọng, nhất thời cũng luống cuống mà thu lại quần áo và trang sức, cùng Ngâm Sương tìm kiếm.

Bên này vừa mới chỉnh chu y phục, Ngâm Tuyết bên kia cũng vừa dẫn mama ôm Thái tử mới 10 tuổi vội vã đến. Thái tử vẫn còn đang ngủ, bị ôm lại đây, quần áo vẫn chưa thay, trên người chỉ bọc sơ chiếc áo lông cừu, đang ghé vào vai mama ngủ say.

“Để thái tử lên giường của bổn cung. Phân phó xuống, không có mệnh lệnh của bổn cung, ai cũng không được phép mang thái tử ra khỏi Tuyên Ninh cung.”

Ngâm Tuyết: “Nương nương, sao ngài không mang thái tử gia đi cùng?”

Thái tử chính là người kế vị, tại sao lại đặt ở Tuyên Ninh cung mà ngủ? Huống chi Dung phi thừa lúc hoàng thượng bị bệnh mà trăm phương ngàn kế mê hoặc, chính là muốn Nhị hoàng tử thay thế Thái tử vị – là chuyện ai ai cũng biết. Hiện hoàng thượng băng hà, chỉ có Dung phi ở cạnh bên, hoàng thượng có di ngôn gì thì chỉ có trời biết, đất biết, Dung phi biết. Tình hình bây giờ mặc dù hoàng thượng đã sắc phong Thái tử, nhưng có thuận lợi kế vị không thì chưa biết.

Tuyên Cẩn không giải thích nhiều: “Các ngươi chỉ cần làm theo lời bổn cung là được.”

Chỉ trong chốc lát, Tổng quản thái giám Từ Thăng dẫn theo hai thái giám của Ti Lễ Giam đến Tuyên Ninh cung. Sau khi đau buồn thông báo hoàng thượng băng hà, Từ Thăng kính mời Tuyên Cẩn đến chính điện chủ sự. Tuyên Cẩn – Trưởng nữ của Nội các Thủ phụ Tuyên Hoành Thang, vào cung năm 15 tuổi, được sắc phong làm Tuyên phi. Một năm sau đó, sinh hạ Hoàng tử Hạ Du Lẫm. Bởi vì Hậu vị đang trống, nàng lại sinh được Hoàng trưởng tử, quần thần dâng tấu xin phong cho nàng lên Hậu vị, hoàng thượng chuẩn tấu. Và cũng cùng năm đó, Hoàng thái tử được sắc phong.

Từ Thăng cúi đầu nói nhỏ: “Nương nương, có muốn nô tài đi mời thái tử điện hạ không?”

“Không cần.”

Từ Thăng hiểu: thời cuộc chưa định, mọi việc chỉ mới bắt đầu; hắn không nhiều lời nữa, phân phó bộ hạ đến Ngọc Hi cung.

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương đi theo hai bên trái phải phía sau Tuyên Cẩn, còn chưa ra khỏi Ngự Hoa Viên, đoàn người đột ngột bị một tốp thị vệ cản đường. Hoàng thượng băng hà, hoàng cung đại loạn, bình thường nếu cản trở đường đi của Hoàng hậu thì sẽ bị trọng phạt, dù giờ là đang lúc hỗn loạn nhưng như vậy vẫn là phạm quy củ.

Từ Thăng thét lên: “Hoàng hậu nương nương đang ở đây, còn không mau nhường đường!”

Bọn thị vệ nghe xong đều quỳ xuống, nhưng mà hành lễ xong vẫn không có rời đi, và vẫn không nhường đường.

Từ Thăng: “Các ngươi phản rồi sao? Bảo các ngươi nhường đường, các ngươi nghe không hiểu à?”

Tuyên Cẩn ngồi trên liễn nhìn ra khác thường. Một ý niệm chợt hiện trong đầu, nàng đã đoán được ai chặn đường mình. Cũng chỉ có người này mới dám cản đường nàng mà thôi.

Từ Thăng đang phẫn nộ, một thanh âm truyền đến từ sau núi giả: “Từ công công, để bổn vương nói với hoàng hậu một hai câu rồi đi cũng không muộn.”

Y mặc áo mãng bào trắng, đội mão bạch ngọc, có hai dây tơ hạ xuống, chắp tay sau lưng, trường thân ngọc lập, ôn thuận như ngọc, phong lưu phóng khoáng.

Từ Thăng và tất cả các thái giám, cung nữ quỳ xuống hành lễ: “Nô tài/nô tỳ tham kiến Cảnh Vương!”

Nếu hỏi nước Đại Sở: Thân phận ai tôn quý nhất? Câu trả lời sẽ là Vua của họ. Nhưng nếu hỏi Đại Sở: Ai có quyền thế nhất? E là phải kể tới vị Cảnh Vương này – người cầm binh quyền trong tay – Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch là con trai của đương kim Thái Hậu, văn võ song toàn, được Thái Hậu và nhà Vua yêu thích. Nhà Vua suy nhược từ nhỏ, tuy sau khi đăng cơ được chăm sóc tốt nhưng ham mê tu tiên, cho nên 10 qua không có con. Nếu không phải Tuyên Cẩn mới tiến cung đã sinh hạ hoàng tử thì ngôi vị rất có thể phải truyền lại cho Hạ Sí Mạch. Có lẽ là vì bù đắp, hoặc là lực bất tòng tâm, vua mặc cho Hạ Sí Mạch kết bè kết cánh trong triều, độc tài, thao túng triều chính.

Nay vua băng hà, Nhị hoàng tử của Dung phi đương nhiên sẽ là chướng ngại của Thái tử, nhưng sự uy hϊếp chân chính chính là Cảnh Vương – Hạ Sí Mạch.

Cảnh Vương, tay cầm trọng binh không nói, nội trong triều thôi cũng đã có một nửa đại thần là người của y. Nếu y muốn làm Vua thì chỉ bằng Tuyên Cẩn – một cô nhi quả phụ căn bản không phải là đối thủ.

Hiện tại Hạ Sí Mạch công khai ngăn trở giá liễn của Tuyên Cẩn, ứng với câu nói ‘Vua nào triều thần nấy’: nhà vua mới băng hà, Hạ Sí Mạch sẽ không coi hoàng hậu ra gì.

Dã tâm tất hiện.

Tuyên Cẩn vẫn thanh lãnh như mọi ngày, mặc dù nàng là Hoàng hậu, cũng từng sinh hạ được Hoàng tử mà được sủng ái, nhưng từ khi Dung phi yêu mị tiến cung, nàng thất sủng. Nếu không phải gia thế hùng hậu thì Phượng ấn tất đã đổi chủ.

Trên có Thái Hậu, dưới có Dung phi, ngoại trừ những trường hợp nàng không thể không ra mặt nàng cũng ít hỏi đến sự vụ trong cung – bất kể lớn nhỏ. Cũng do tính tình nàng lãnh đạm, đến nỗi dân chúng còn biết trong cung có một bình hoa hoàng hậu. Nàng từng được xưng là Đệ nhất mỹ nhân Đại Sở, chắc đó là lý do nàng vừa mới cập kê đã bị chọn vào cung.

Hạ Sí Mạch đi đến giá liễn, thẳng mắt nhìn người trên liễn. Cho dù là Vương gia quyền khuynh triều dã, nhưng nhìn thẳng Hoàng hậu như vậy thì không những rất thất lễ mà còn là quá vô lễ.

Tuyên Cẩn nhíu mày.

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn thay đổi sắc mặt mới chắp tay hành lễ, cười nói: “Thần đệ tham kiến hoàng hậu nương nương.”

Tuyên Cẩn ở nội cung, số lần gặp mặt vị này cũng không nhiều, càng đừng nói là có giao tình. Thời điểm mẫn cảm này mà y còn tới gặp ta? Tuyên Cẩn cười lạnh trong lòng, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:

“Vương gia không cần đa lễ. Không biết vương gia muốn gặp bổn cung có chuyện gì?”

Hạ Sí Mạch nhìn trái nhìn phải, nói: “Có thể nói chuyện riêng một chút được không?”

Nàng gấp cổ tay áo lại: “Vương gia có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.”

Hạ Sí Mạch cười nói: “Thần đệ muốn nói chuyện riêng với nương nương, người ngoài không nghe được đâu. Nếu nương nương kiên trì, vậy thần đệ cũng chỉ phải tòng mệnh. Nhưng, nếu có lỡ lời xúc phạm danh dự nương nương, thần đệ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.”

Hạ Sí Mạch cản đường, ai cũng đoán được đây là có liên quan đến Thái tử, nhưng lời nói, điệu bộ, cử chỉ ngã ngớn của y thì không ai đoán được. Không nói Tuyên Cẩn là Mẫu nghi thiên hạ, dù là ở thường gia, giữa thúc – tẩu cũng không thể nói chuyện như vậy được.

Tuyên Cẩn bực bội, lại không thể biểu hiện để tránh thất thố. Nàng vốn chẳng liên quan gì với y, không có hảo cảm; cũng không có ác cảm, bất quá chỉ mới mấy câu nàng đã thấy ghét y. Nhưng lúc này nàng không thể kết thù với y, vì Thái tử kế vị là chuyện nhỏ, bởi chỉ cần sơ sẩy là tánh mạng hai mẹ con nàng sẽ gặp nguy. Đoạn,nàng nhớ tới một tin đồn, nói Cảnh Vương đoạn tụ, 24 tuổi rồi mà chưa đón dâu. Nay người cường ta nhược, nàng phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thôi.

Trầm ngâm một hồi, Tuyên Cẩn nói: “Các ngươi lui ra đi.”

Từ Thăng dẫn đầu mang người lui xuống; Hạ Sí Mạch cũng phất tay, mấy chục thị vệ lập tức lui xuống hết.

Tuyên Cẩn thầm than: E là thị vệ trong cung đều là người của y. Y cầm binh quyền, nội ứng ngoại hợp, nếu muốn binh biến quả thực dễ như trở bàn tay. Nếu thái tử đã không có uy hϊếp gì, y cần gì phải làm điều thừa, giao dịch với ta? Đang lúc suy nghĩ vậy, bỗng bên tai có tiếng vang lên: “Hoàng tẩu quả nhiên minh diễm động lòng người, xinh đẹp không gì sánh bằng.” Tuyên Cẩn chấn động, không biết khi nào Hạ Sí Mạch đã ngồi bên cạnh, còn dùng ánh mắt đói khát mà nhìn nàng. Nàng không thể không đứng lên quát “Làm càn!” và liền hạ liễn… Nhưng Hạ Sí Mạch ngăn lại.

“Hoàng tẩu, nếu chị ngồi yên, thần đệ còn có thể theo lễ quân tử. Nếu chị kiên trì mà đi xuống, thì đừng trách thần đệ vô lễ.”

Bao năm tu thân dưỡng tánh, nàng đã luyện được hỉ nộ không đổi sắc, nàng thật không ngờ lại bị Hạ Sí Mạch chọc cho thất thố. Nhưng ai dám vô lễ với Hoàng hậu? Hạ Sí Mạch tuyệt đối là người đầu tiên! Nàng không biết mục đích của y là gì nên chỉ có thể chịu đựng.

L-ư-u m-a-n-h!!! Nàng mắng trong bụng.