Chương 46: Một phần của hạ gia

Hạ Minh Phát nghe những gì ông Hạ Minh nói thì ánh mắt mở to kinh hãi, lát sau nhìn Hạ Nhi và Khương Tình đang nắm tay nhau. Miệng lắp bắp nói:

"Nhưng mà... nhưng mà hai đứa hiện tại là quen nhau sao?"

Khương Tình khẽ cười nhẹ, Hạ Nhi liền liếc mắt tỏ ý xem thường nói:

"Cậu xem, ông nội còn không kinh ngạc như cậu. Không phải cậu biết con vốn thích con gái rồi sao? Quen Khương Tình thì thế nào?"

Hạ Minh Phát khẽ nhíu mày, miệng ấp úng tỏ vẻ không biết nói sao.

Khương Tình cười trầm thấp, lát sau khuôn mặt liền ngưng lại, đi về phía ông Hạ và Hạ Minh Phát, giọng nghiêm túc nói:

"Con xin phép ông Hạ cùng cậu cho hai chúng con quen nhau." Nói xong liền cúi đầu vô cùng lễ độ, tư thái tao nhã lại vô cùng thành khẩn.

Hạ Nhi ánh mắt nhìn về phía ông Hạ cùng cậu mình đang há hốc mồm kinh ngạc, rồi lại xoay người nhìn vẻ mặt Khương Tình đang nghiêm túc.

Ông Hạ chợt im lặng giây lát, mở miệng bình thản hỏi:

"Ông nội và gia đình con đã biết con quen Hạ Nhi cháu ta chưa?"

Hạ Nhi sửng sốt, ánh mắt hiện lên tia lo lắng bất an.

Khương Tình thẳng người đứng dậy ôn nhu nói:

"Con đã nói với họ con quen con gái, tuy rằng chưa kể cho họ về Hạ Nhi. Nhưng chỉ cần ông Hạ đồng ý, con xin hứa dù làm bất kì giá nào, con cũng sẽ khiến Hạ Nhi hạnh phúc, chăm sóc và thương yêu Hạ Nhi cả cuộc đời này."

Hạ Nhi nghe vậy liền hơi bất ngờ, cô không nghĩ Khương Tình đã nói với gia đình, ánh mắt cô có chút chua xót, người con gái này... chính là người mà cô nguyện dùng cả đời để tin tưởng. Hạ Nhi quay đầu nhìn ông Hạ, ánh mắt vô hạn khẩu cầu.

Ông Hạ nhìn Khương Tình, trong lòng rất vui vẻ nhưng vẫn ôn tồn hỏi:

"Ba mẹ con cùng Khương Thời có chấp nhận khi biết con quen con gái không?"

Khương Tình thành thật nói:

"Ba mẹ con cùng ông nội không chấp nhận. Nhưng ý con đã quyết, cho dù phải đi khỏi Khương gia con cũng sẽ không bao giờ buông tay Hạ Nhi, nếu sau này con không còn là người Khương gia, cho dù không có gì trong tay con vẫn cam đoan với ông, sẽ mang cho Hạ Nhi cuộc sống hạnh phúc, xin ông tin tưởng con!."

Ông Hạ liền mỉm cười gật đầu, cô cháu gái của ông thật có mắt chọn người a. Nữ nhân trước mắt này quả thật hơn hẳn An Tranh không chỉ nhiều lần đâu. Ông Hạ vô cùng hài lòng nói:

"Ta tin tưởng con! Hạ Nhi vốn là bảo bối trong tay ta, nếu Khương gia không nể mặt mũi của ta, không đồng ý để hai đứa đến với nhau, thì con cứ việc ở lại Hạ gia. Trở thành một phần của nhà họ Hạ."

Khương Tình khẽ ngẩng đầu, ánh mắt có chút cảm động.

Ông Hạ liền tiếp tục nói:

"Ta giao Hạ Nhi cho con, sau này con phải yêu thương nó. Ta già rồi, nếu một ngày nào đó không còn trên đời này nữa, có con thay ta chăm sóc Hạ Nhi. Ta cũng rất an lòng."

Hạ Nhi nghe vậy sống mũi liền cay cay, cô liền chạy đến nhào vào lòng ông Hạ khóc lớn, vô cùng uỷ khuất nói:

"Ông không được nói như vậy, ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi, con không cho phép ông nói những lời như thế nữa."

Khương Tình nhìn thấy Hạ Nhi khóc rối tinh rối mù thì trong lòng vô cùng khó chịu. Từng giọt nước mắt của cô như hàng vạn lưỡi dao đâm vào tim Khương Tình. Ông Hạ Minh khẽ đưa tay vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của Hạ Nhi rồi nói:

"Ngoan! Sinh tử đều có số mệnh cả. Ta bây giờ không phải đang rất mạnh khoẻ ở đây sao?"

Hạ Nhi ngẩng đầu cười với ông Hạ, nhỏ giọng nói:

"Con biết người rất lo lắng cho con, nhưng người dành cả đời để thương yêu con rồi. Con muốn dành phần đời còn lại hiếu kính người."

Ông Hạ khoé mắt liền ươn ướt, Hạ Nhi của ông ngày nào còn là một cô bé nhỏ nhắn mà ông bế trên tay, bây giờ đã thành một thiếu nữ trưởng thành biết lo lắng và quan tâm đến ông.

Hạ Minh Phát chớp chớp mắt nhìn tràng cảnh cảm động của hai ông cháu, liền mở miệng trêu chọc nói:

"Ông của con khoẻ mạnh tráng niên, hằng ngày đánh ta đến hữu khí hữu lực, sống đến trăm tuổi chả thành vấn đề đâu. Con khóc như thế, Khương Tình của con nhìn thấy đau lòng đến chết rồi kia kìa."

Hạ Nhi và ông Hạ Minh liền quay đầu nhìn Khương Tình. Quả nhiên thấy vẻ mặt Khương Tình cười bất đắc dĩ, có khổ không thể nói. Hạ Nhi liền cười cười, nhẹ giọng nói với ông Hạ.

"Con đưa Khương Tình lên phòng, chị ấy nói muốn giúp con sấy tóc mà nãy giờ mãi trò chuyện con quên mất."

Ông Hạ liền cười hiền lành bảo:

"Đi đi! Hai đứa cứ tuỳ tiện."

Ông Hạ Minh quay đầu sang nhìn Khương Tình nghiêm túc nói:

"Khương Tình sau này con cứ việc tới đây trò chuyện với ông. Ông có rất nhiều điều muốn nói với con."

Khương Tình nghe liền hiểu ý của ông Hạ. Cô cười khẽ rồi ôn nhu đáp.

"Vâng ạ!"

Hạ Nhi bĩu môi, vươn tay nắm lấy tay Khương Tình kéo đi về phía cầu thang.

Đến khi hai bóng dáng mất hút thì Hạ Minh Phát liền quay sang hỏi ông Hạ.

"Ba muốn chỉ dạy Khương Tình cách tiếp quản Hạ Gia sao?"

Ông Hạ nhẹ gật đầu rồi nói:

"Khương Tình không đơn giản đâu, con bé rất có tố chất, hôm nay gặp ta cũng vô cùng bất ngờ, đúng là tre già măng mọc, Khương gia nếu bỏ qua Khương Tình là tổn thất rất lớn, tuỳ không thể có cháu rể, nhưng có một đứa cháu dâu như vậy, xem như Hạ gia tổ tiên trên trời không bạc đãi ta, có Khương Tình giúp Hạ Nhi, ta thật sự vô cùng an tâm. Chỉ mong là.. tình cảm của hai đứa nó sẽ tốt đẹp. Nhưng ánh mắt Khương Tình nhìn Hạ Nhi như vậy, ta rất có lòng tin nó sẽ không bao giờ uỷ khuất Hạ Nhi. Ta bây giờ chỉ còn một lo lắng, đó là..."

"Là chị dâu con?" Hạ Minh Phát nói.

Ông Hạ Minh gật nhẹ đầu, ánh mắt có chút phức tạp:

"Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn Hạ Nhi trở thành con rối để chiếm đoạt Hạ gia, ta rất muốn hạ quyết tâm xuống tay giải quyết mọi hậu hoạn, nhưng dù gì cô ta cũng là người sinh ra Hạ Nhi, vẫn là mẹ của nó."

Hạ Minh Phát khẽ thở dài.