Chương 1: Chín Tuổi

Nàng ở thế giới kiếp trước chín tuổi vẫn còn học tiểu học. Hiện tại ở thế giới này lại muốn nằm ở trên giường, rộng mở hai chân, cùng nam nhân dâʍ ɖu͙©, mà người nam nhân này lại là phụ thân nàng — Đại hoàng đế của Viêm Dương đế quốc Đoạn Chi Diễm.

Phù Nhã ở trong bồn tắm to như vậy, mái tóc dài màu đen xõa ra rối tung, màn che ở trong nước trôi nổi một tầng.

Cúi đầu đánh giá thân thể trắng trẻo của mình.

Nàng thân thể sớm phát dục, thân mình nhỏ xinh đường cong mỹ miều lả lướt, cùng da thịt hoàn mỹ non nớt, trước ngực hai bầu vυ" nhỏ ở trong nước gợn sóng lóng lánh.

Đến bản thân nàng cũng bị mê hoặc, khó trách Lý công công đối với thân thể trần trụi của nàng si mê không thôi.

Hiện tại nàng tuổi còn nhỏ, lại qua mấy năm sẽ càng thêm xinh đẹp!

Kiếp trước nàng cũng rất đẹp, mười lăm tuổi năm ấy nàng đem lần đầu tiên của cuộc đời cao trào cho ca ca trước, màиɠ ŧяiиɧ hiến cho ba ba.

Nhớ lại ký ức cùng ba ba và ca ca lσạи ɭυâи.

Phù Nhã trong lòng ngứa ngáy, ngón tay di chuyển đến giữa hai chân trêu đùa hộŧ ɭε, nhiệt độ nóng rực lan tràn khắp cơ thể nàng đến từng tế bào, cái miệng nhỏ của tiểu huyệt chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp.

“Ưm…… ư……”

Phù Nhã đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ thủ da^ʍ mang đến, lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng một người tiến vào, là thái giám đứng đầu trong cung Lý công công, nàng vội vàng dừng thủ da^ʍ.

Lý công công thân mình nhẹ nhàng, chân đạp mặt nước, đem Phù Nhã từ trong hồ nước lớn vớt lên. Đôi tay bao quanh nàng bay lên, đặt nàng ở trên giường, bẻ hai chân ra kiểm tra, thấy màиɠ ŧяiиɧ nàng vẫn còn nhẹ nhàng thở ra, vùi đầu liếʍ cái miệng nhỏ đang chảy ra chất lỏng. Ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Thỉnh Nhã công chúa nhớ kỹ, tầng màng này của người là vì bệ hạ giữ lại, không được tự mình chọc thủng.”

“Ta nhớ kỹ, công công trước đó ngươi có thể liếʍ cho ta cao trào ra được hay không?” Phù nhã làm nũng ôm lấy eo Lý công công, Lý công công khác với đại đa số thái giám, hắn thực vẫn còn cái đó, chỉ tinh hoàn bị hao tổn, vẫn còn có chút du͙© vọиɠ đối với nữ nhân.

“Chờ bệ hạ cho người đi!” Lý công công yêu thương véo véo vυ" nhỏ của nàng, trong lòng như lửa đốt, Nhã công chúa dâʍ ɖị©ɧ ăn rất ngon, khó trách Hoàng Thượng mê luyến.

“Phụ hoàng sẽ khiến thân mình của ta hỏng mất, hơn nữa ta cũng không muốn hắn dùng lưỡi liếʍ xong bọn tỷ lại đến liếʍ ta.” Phù Nhã nhíu mày lại.

Đại hoàng đế Thiên Dạ Thánh Quân của Viêm Dương đế quốc thích ăn dâʍ ɖị©ɧ xử nữ, đặc biệt thích ăn dâʍ ɖị©ɧ của nữ nhi thân sinh, đến tột cùng vì cái gì?

Lý công công tuy rằng yêu thương Nhã công chúa, lại không thể nói cho nàng lý do. Chính là hoàng đế bệ hạ đang tìm kiếm thanh tâm lưu li thể trong truyền thuyết. Chín năm trước vào một đêm, một sợi linh khí năm màu ánh sáng lóa lên phi đến hoàng cung. Chỉ có hoàng đế bệ hạ mới có thể cảm nhận được đó là hồn phách của thanh tâm lưu li thể, nó chất chứa tia linh lực rất mạnh, bệ hạ lúc ấy hút một ngụm, liền sống thêm chín năm, vốn dĩ hắn tuổi thọ sớm đã hết, không giữ nổi tính mạng, lại bởi vì hút linh khí tươi mát, chín năm thọ mệnh được kéo dài ra.

Bí mật Viêm Dương đế quốc có thanh tâm lưu li thể chỉ có hắn cùng hoàng đế bệ hạ biết, nếu bí mật không giấu kín, sẽ thu hút sự chú ý của chúng tu sĩ Tu Tiên giới, Viêm Dương đế quốc liền gặp nguy hiểm, thanh tâm lưu li thể cũng sẽ bị tranh dành cướp đoạt.

Nhưng hoàng đế bệ hạ có ba người con gái, ai mới là thanh tâm lưu li thể đây?

Còn chưa tới kinh nguyệt, không thể chứng thực ai mới là thanh tâm lưu li thể.

Năm đó thời điểm hồn phách thanh tâm lưu li phi vọt vào hoàng cung, hoàng đế có ba phi tử đều mang thai, một tháng sau sinh hạ ba vị công chúa, ngoại trừ Nhã công chúa, còn có Linh công chúa, Lục công chúa.

Lý công công dùng một mảnh tơ lụa đỏ thẫm bao lấy Nhã công chúa, sau đó ôm ra khỏi Lưu Li Cung.

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu vào mắt Phù Nhã, nhịn không được đem đầu vùi vào l*иg ngực rắn chắc của hắn.

Lý công công là Kim Đan kỳ tu sĩ, có năng lực lướt đi như vậy, nhưng hoàng cung Viêm Dương đế quốc không cho phép làm vậy.

Dọc theo đường đi đình đài lầu các, mây mù giăng mờ che khuất cung điện, rẽ trái rẽ phải, ước chừng qua mười lăm phút đến một vườn hoa. Ở giữa là một khối đá hai mét gần đường đi qua, đi đến một tòa cung điện phía trên treo bảng tên ghi bằng chữ phổn thể to—Ngọc Côn Cung.