Ngoại truyện 4: Kiếp trước ④

Hai năm sau, Cố Tô An thất sủng, sau khi nàng thất sủng, tình cảnh có thể tưởng tượng được. Trên mạng bắt đầu lộ ra đủ loại tai tiếng về nàng, thỉnh thoảng Cố Tô An cũng sẽ đối diện điện thoại di động phiền muộn một hồi, thời gian lâu dài nàng cũng thành thói quen.

Dần dần đem cuộc sống trôi qua có chút cảm giác như Diệp Thời Tầm, có thể qua một ngày liền một ngày, chưa từng nghĩ đi tranh đoạt gì, hết thảy đều xem ý trời đi.

Cho đến đêm hôm đó, Cố Tô An kết thúc quay phim, đang chuẩn bị trở về nhà trọ tham gia buổi lễ thưởng ngày mai. Trên đường đột nhiên bị một chiếc xe mất khống chế đυ.ng vào, Cố Tô An đau nhức đầu như sắp nứt nửa hôn mê trên xe.

Hơi hé mắt, nhìn nữ nhân bên cạnh, Cố Tô An ho kịch liệt mấy cái, đột nhiên nữ nhân kia cười gằn lấy ra một chai a xít, tạt hướng Cố Tô An.

"A —— "

Cố Tô An chỉ kêu thét một tiếng liền đau đến hôn mê bất tỉnh, cũng không biết qua bao lâu, thời điểm nàng lần nữa thấy được ánh sáng, bản thân đã nằm trong bệnh viện.

Cố Tô An ngược sáng nhìn người đang xem sách bên giường bệnh, có chút quen thuộc lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu.

"Này, đừng động. Toàn thân ngươi đều là thương tổn, tuyệt đối đừng lộn xộn. "Diệp Thời Tầm ném xuống sách trên tay, đi tới bên giường bệnh đè lại bả vai Cố Tô An, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vì ngươi, ta đều đem nghĩa trang nhường cho lão đại gia rồi. Nếu ngươi không ngoan ngoãn cho ta, có tin ta bóp chết ngươi hay không!"

"Khụ khụ, ha... Cảm ơn. " Cố Tô An cuối cùng nhớ ra người này là ai, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp.

Diệp Thời Tầm lại ngồi trở xuống, nàng kéo kéo y phục trên người, thật giống như có chút mặc không quen, dứt khoát trực tiếp cởϊ áσ khoác ném lên giường.

"Ngươi muốn gương không?" Diệp Thời Tầm nhướn mi hỏi nàng.

Cố Tô An lắc đầu: "Ta biết bản thân hình dạng thế nào. "

"Nhưng mà ngươi bị tạt a xít, ngươi hủy dung rồi ngươi biết không? Gương mặt đó... Chậc chậc chậc, thật là đáng sợ. " Diệp Thời Tầm không chút nào nghĩ đến việc người nằm trên giường bệnh chính là một bệnh nhân, hơn nữa nàng tựa hồ đem lời bác sĩ dặn quên mất hết thảy.

Cố Tô An hiếm có cười một tiếng: "Phá hủy tốt, hủy thì cứ hủy đi. "

Diệp Thời Tầm đột nhiên hứng thú: "Sao ngươi không giống như mấy bộ phim chiếu trên tivi vậy? Không phải hẳn là nên bò dậy khóc bù lu bù loa, muốn sống muốn chết sao?"

"Ngươi hy vọng ta như vậy?" Trong giọng nói Cố Tô An đều là bi thương: "Ta đã khi nào từng sống qua?"

Diệp Thời Tầm xoa xoa chóp mũi, uể oải khoát tay nói: "Cùng đám người văn nghệ các ngươi nói không thông, tóm lại ngươi đem phương thức liên lạc của người nhà đưa cho ta, ta còn có việc, không thể nào trông nom ngươi cả đời. "

Cố Tô An nằm trên giường bệnh, hai mắt vô thần nhìn trần nhà trắng toát.

"Quái nhân. " Diệp Thời Tầm thấy nàng hồi lâu không nói lời nào, quệt miệng đi ra ngoài.

Cửa bệnh viện, Diệp Thời Tầm lật cái túi rỗng, cuối cùng ở lớp áo kép bên trong y phục tìm ra mấy trăm đồng tiền, cau mày thở dài: "Không đủ tiền thuốc thang cho nàng a. "

Cố Tô An nằm trong bệnh viện, cho dù người mang ấm áp cho nàng đã rời khỏi, nàng cũng không hề sợ hãi, bởi vì nàng tin tưởng người nọ sẽ không cứ như vậy bỏ lại nàng. Có thể chỉ đơn giản là trực giác, nhưng Cố Tô An nguyện ý tin tưởng bản thân.

Buổi sáng, Diệp Thời Tầm vội vội vàng vàng mang thức ăn đến xem Cố Tô An. Chưa nói được mấy câu lại rời khỏi.

Buổi chiều, Diệp Thời Tầm toàn thân bẩn thỉu xách một hộp cơm hộp đến xem Cố Tô An. Nhận một cuộc điện thoại sau lại vội vội vàng vàng rời khỏi.

Buổi tối, một nữ nhân trẻ tuổi tới, mang thức ăn nguội sang xem Cố Tô An. Âm dương quái khí nói mấy câu Cố Tô An nghe không rõ liền đi.

Cố Tô An cười một tiếng: Ngươi mới là quái nhân.

Ngày hôm sau, Cố Tô An tỉnh lại liền thấy Diệp Thời Tầm ngồi bên cạnh giường bệnh lim dim.

Thoáng có chút động tĩnh, Diệp Thời Tầm liền thức tỉnh. Xoa xoa hai mắt đầy tia máu, nhìn Cố Tô An, thanh âm khàn khàn hỏi: "Cảm giác thế nào? Còn đau không?"

"Có chút, bất quá so với hôm qua tốt hơn nhiều. " Cố Tô An từ từ ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thời Tầm thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Diệp Thời Tầm xoa xoa cổ sưng ê ẩm, lại đứng dậy hoạt động cánh tay xoay eo một chút, cuối cùng mới cầm lên bình giữ nhiệt bên cạnh, mở nắp ra đưa cho Cố Tô An: "Đây, canh xương nóng hổi, uống bồi bổ. "

Diệp Thời Tầm đưa tay có chút mỏi, Cố Tô An mãi không có nhận lấy, Diệp Thời Tầm có chút không vui: "Thật là... Aiz, ta xui xẻo!"

"Tới, mở miệng... a... " Diệp Thời Tầm cầm lên muỗng canh, đút nàng như dỗ con nít.

Cố Tô An không nhịn được bật cười: "Để tự ta đi. "

"Ừ, đưa ngươi. " Diệp Thời Tầm đem đồ vật đưa đến trên tay Cố Tô An, nàng đứng dậy duỗi người, ngáp lên nói: "Ta còn có việc, đi trước. Buổi trưa đến xem ngươi. "

Diệp Thời Tầm rời khỏi, buổi sáng vội vội vàng vàng mang cháo gà cùng thức ăn tới. Chính mắt nhìn chằm chằm Cố Tô An ăn xong liền lập tức rời khỏi.

Buổi chiều Diệp Thời Tầm không tới, một vị tiểu cô nương tới, dáng dấp rất cơ trí khả ái, mang thức ăn cho Cố Tô An, bồi Cố Tô An trò chuyện cả ngày, tuyên bố vẫn còn rất nhiều bài tập chưa làm liền rời đi.

Buổi tối có một vị khách không mời mà đến, giây phút Cố Tô An thấy nàng không khỏi toàn thân rung động, sợ hãi sít sao vây lấy, cả người trên dưới không nhịn được run lên.

Tô Vận ngồi ở mép giường Cố Tô An, nhìn Cố Tô An mặt bọc vải xô, nàng đưa tay ra muốn đυ.ng chạm, lại bị Cố Tô An theo bản năng tránh ra.

"Hừm, ngươi nói xem ngươi đây là tội tình gì?" Tô Vận cười lạnh tiến lên trước: "Ngươi bị thương, hẳn trước tiên nên thông báo ta, mà không phải ở lại bên cạnh một tên ăn mày. "

Nguyên bản bị sợ hãi bao vây Cố Tô An nghe được câu này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Vận, nàng kích động hướng Tô Vận chất vấn: "Ngươi làm gì nàng rồi?"

"Làm sao vậy?" Tô Vận đưa tay ra bóp Cố Tô An, Cố Tô An trong nháy mắt không nói ra lời, cảm giác hít thở không thông làm nàng không có năng lực suy tính.

Trong mắt Tô Vận toát ra một tia buồn bã: "Ngươi thật đúng là tảng đá bưng không nóng, chúng ta cùng một chỗ bảy năm. Ta còn không bằng một tên ăn mày sao?"

"Um —— ngươi, khụ khụ ——" Trên người Cố Tô An nhiều chỗ vết thương bị đυ.ng, toàn thân đều là đau đớn.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một thanh âm vang dội: "Hì, quái nhân. Ta đến xem ngươi. "

Tô Vận kịp thời buông tay ra, nằm ở bên tai Cố Tô An nói một tiếng: "Nàng mà, hiện tại cần nhất là tiền. Ngươi ban đầu vì tiền, đã làm cái gì còn nhớ không? Ngươi nói xem, liệu nàng có thể thỏa hiệp giống như ngươi hay không?"

Cố Tô An thân hình run rẩy nhìn về phía cửa phòng bệnh đóng chặt, người bên ngoài định mở, nhưng phát hiện bên trong khóa trái, có chút nóng nảy gõ cửa.

"Ê, quái nhân? Mở cửa a, ngươi không sao chứ?"

Diệp Thời Tầm gấp đến độ trán toát ra lượng lớn mồ hôi lạnh, Cố Tô An vừa nghĩ mở miệng nói chuyện, cổ họng lại đau đớn ho khan.

Tô Vận đi tới cửa phòng bệnh, mở cửa ra.

Diệp Thời Tầm vừa rồi định đυ.ng cửa tiến vào, trong nháy mắt nhào vào người Tô Vận, Diệp Thời Tầm che mũi liên tiếp lui về phía sau mấy bước, đợi nàng đau đến nhe răng toét miệng nhìn Tô Vận, Tô Vận đang nhăn lông mày nhìn chằm chằm nàng.

Diệp Thời Tầm liếc nhìn Cố Tô An trên giường bệnh, lại nhìn Tô Vận một chút, lập tức hỏi: "Bạn ngươi?"

Cố Tô An lắc đầu liên tục, Tô Vận không nói, Diệp Thời Tầm một bộ hiểu rõ nói: "Không phải bằng hữu đó chính là thân thích, có người tới thăm một chút bao giờ cũng tốt. Ta đi về trước, các ngươi từ từ trò chuyện. "

Diệp Thời Tầm hàm hậu cười, đang chuẩn bị rời khỏi, đi chưa được hai bước lại trở lại rồi, cầm bình giữ nhiệt đưa đến trong tay Tô Vận: "Nà, đây là bữa tối của nàng. Nhìn nàng ăn vào, sáng sớm ngày mai ta tới lấy. "

Cuối cùng trong ánh mắt lưu luyến của Cố Tô An, Diệp Thời Tầm đi cũng không quay đầu lại. Vừa đi vừa ngửi mồ hôi trên người, lòng nghĩ vẫn là trở về đi tắm tốt nhất.

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tô An: Nhị cẩu tử, ngươi đừng đi! Ta sợ ~

Diệp Thời Tầm: Đừng làm rộn, ta còn đang vội về nhà tắm ~

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴