Chương 36: Vu Phong lại gặp phải đại sự

Ở bệnh viện dưỡng nửa tháng sau, Cố Tô An liền không chịu nổi xuất viện rồi. Đoàn phim bên kia còn chưa tra ra kết quả, nhưng Quả Đào đã có hồi âm cho Diệp Thời Tầm, nói là chuyện này ít nhiều có chút quan hệ với Quý Ngữ.

Đối việc này Diệp Thời Tầm cảm giác sâu sắc không hiểu, trước khi có được kết quả cuối cùng, Diệp Thời Tầm chỉ có thể nhờ Quả Đào tiếp tục truy tìm hung thủ.

Sau khi Cố Tô An trở lại đoàn phim, Sở Tích rõ ràng cả người tiều tụy rất nhiều, ngày nàng ước định với gia tộc sắp tới, nếu trong thời gian quy định không ra được một tác phẩm tốt, nàng sẽ bị gia tộc trừ tên, nhưng trước mắt đoàn phim liên tục xảy ra chuyện, nàng bận đến xây xẩm mặt mày.

May mà hôm nay Cố Tô An trở lại rồi, Sở Tích trước kia nhìn Cố Tô An chỉ cảm thấy đó là loại đi cửa sau không có diễn xuất, bây giờ thấy Cố Tô An chỉ còn kém nhào tới kêu người thân.

"Xin lỗi Sở đạo, đều là bởi vì ta làm hại đoàn phim chậm tiến độ." Cố Tô An thành tâm nói xin lỗi, trước kia bởi vì vấn đề diễn xuất nàng đã rời đoàn phim một lần, hiện tại lại bởi vì nguyên do thân thể lần nữa rời khỏi.

Sở Tích lắc đầu: "Những chuyện này không cần nói nhiều nữa, vẫn là nắm chặt thời gian kết thúc phần quay còn lại đi."

Đoàn phim bắt đầu khẩn cấp quay, Sở Tích tuy rằng đang đuổi tiến độ, nhưng mà một số chi tiết nàng nhất định phải quay tới mức độ lý tưởng, nếu không chẳng thà quay lại từ đầu.

Vu Phong cũng thông qua đoạn thời gian này rèn luyện tìm được cách làm thế nào mượn góc quay diễn ra cảnh hôn, rất ít trò chuyện với Cố Tô An.

Cũng không phải Vu Phong đổi tính, mà là vì Sở Tích gia tăng lượng công việc, trừ khi cần thiết phải nói, nếu không tất cả mọi người trong đoàn phim đều ngừng giao lưu.

Tiêu Luyến vài ngày trước đã thông qua Trịnh Dư Khiết khảo sát, hôm nay thu thập chút đồ đạc xách túi đến tìm Cố Tô An.

Tiêu Luyến trước khi tới gửi tin cho Diệp Thời Tầm, Nhớ vị sầu riêng của người: 【 A Tầm, diễn viên này tính tình như thế nào? Ta chỉ gặp qua người đại diện của nàng, không biết chút gì về nàng cả. Sẽ không phải kiểu minh tinh tính tình nóng nảy làm giá chứ?

Diệp Thời Tầm (Dứa thơm bồi vỏ sò): 【 Điểm tốt của nàng ta kể không hết, ngươi tự cảm thụ đi. 】

Tiêu Luyến:...

Tiêu Luyến đến đoàn phim vừa vặn lúc mọi người đều đang dùng bữa trưa, Tiêu Luyến nhìn cả đám ngồi chồm hổm dưới đất hoặc ngồi trên bậc thang ăn cơm hộp, nàng tức thì có một loại xung động muốn rời khỏi.

Tầm mắt Tiêu Luyến ở trên người nhóm diễn viên quét một vòng, nhìn đến Cố Tô An còn đang nghiên cứu kịch bản, nàng nghĩ một chút hình ảnh trong đầu, quyết đoán hướng Cố Tô An đi tới.

"Xin chào. Ta là trợ lý mới tới, ta tên Tiêu Luyến."

Cố Tô An nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Tiêu Luyến, tức thì nghĩ đến bằng hữu Diệp Thời Tầm đề cử trước đó, nàng tuy rằng thái độ nhã nhặn như lúc đãi khách, nhưng trong giọng nói lại thêm mấy phần nhiệt độ: "Xin chào, ta là Cố Tô An."

Tiêu Luyến đối với việc Cố Tô An lễ phép trả lời bản thân cảm thấy rất hài lòng, ấn tượng về Cố Tô An cũng tăng thêm không ít.

Cố Tô An buông xuống kịch bản trong tay, cầm cơm hộp bên cạnh lên tùy ý ăn hai ngụm, dường như nghĩ tới điều gì, đối Tiêu Luyến hỏi: "Ngươi ăn chưa?"

"Ừ, trước khi tới đã ăn rồi." Tiêu Luyến không mang nhiều hành lý, chỉ có một cái ba lô, trước mắt gỡ xuống ba lô bỏ qua một bên, đối Cố Tô An nói: "Ta không hiểu rõ lắm công việc trợ lý này, chỉ trước khi tới tìm một lão sư tiến hành nửa tháng huấn luyện. Về sau nếu có chỗ nào làm không tốt, xin cứ nói ra, ta nhất định sẽ sửa lại."

"Được a. Chớ câu nệ, chỉ là giúp ta an bài hành trình một chút, sinh hoạt hàng ngày nếu có gì quá mức bận rộn mới sẽ cần ngươi trợ giúp." Cố Tô An trước mắt cũng không cảm thấy có gì quá mức bận rộn, cho nên Tiêu Luyến cũng coi như dễ dàng.

Tiêu Luyến gật đầu: "Được, chính là thích loại công việc không cần phí đầu óc này. Có gì ngươi cứ việc phân phó, ngàn vạn lần chớ khách khí."

Vì vướng mắc thời gian, hai người chỉ tiến hành trò chuyện ngắn gọn. Bất quá ấn tượng của song phương đối với nhau cũng đều không tệ lắm, Trong lúc Cố Tô An đi quay phim, Tiêu Luyến ngồi sang bên cạnh nhấn điện thoại di động nhìn weibo.

Bên dưới weibo của bản thân, một lượng lớn fan hâm mộ kêu rên một mảnh, lại thấy mấy cái nick quen thuộc.

Phỉ thúy phối mỹ nhân: Đại đại thật quyết định không viết nữa sao?

Vong xuyên phù đăng: Lầu trên chú ý lựa lời, đại đại chỉ nói tạm thời nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Chúng ta vĩnh viễn chờ đại đại trở lại.

Say uống hoa: Đại đại tại sao không viết nữa? Là thân thể không thoải mái sao?

Hoa rơi cũng vô ý: Ha hả, sợ là hết thời rồi. Không bằng trực tiếp phong bút đi, gì mà tạm thời nghỉ ngơi...

... Phía sau liền một đám cả phụ họa lẫn phản bác, có chút không thú vị.

(*) đại đại: cách gọi tác giả của fan TQ

Tiêu Luyến nhìn thêm vài bình luận, nhưng nàng cũng không tính trả lời. Nàng muốn yên lặng một chút, trên mặt nở nụ cười khổ.

Sử dụng thời gian ba năm, đi thăm tám cái cổ trấn, ở nhà nín suốt một tháng làm ra cái đại cương, kết quả một tháng trước có người viết ra một thiên văn giống như đúc, bút danh của người nọ còn là do bản thân đặt cho.

Chuyện buồn cười biết bao, Tiêu Luyến xoa xoa mắt có chút ê ẩm, bị người bên gối trộm đại cương một quyển phong thần*, loại chuyện này nói ra ai mà tin? Nghe nói đối phương đã chuẩn bị chuyển thể thành phim rồi, không muốn truy cứu quá nhiều, nể tình đã từng yêu sâu nặng, cầu xin về sau đừng gặp lại nhau, nếu không mình không nhất định có thể khắc chế được ý muốn gϊếŧ nàng.

(*) một quyển phong thần: ý chỉ tác giả chỉ nhờ một cuốn truyện liền nổi tiếng, trở thành đại thần.

"Tiêu Luyến?" Cố Tô An được chút thời gian rảnh, vừa quay người liền thấy Tiêu Luyến bi thương ngồi ở chỗ đó ngước nhìn bầu trời. Cố Tô An nghĩ: Không hổ là bằng hữu của Diệp Thời Tầm, giống như nàng làm người ta suy nghĩ không ra.

Tiêu Luyến tỉnh hồn, lập tức đứng dậy nhìn Cố Tô An: "Làm sao vậy?"

"Ngươi không sao chứ. Ta thấy tâm tình ngươi có gì đó không đúng." Cố Tô An quan tâm hỏi.

Tiêu Luyến nói xạo không cần viết nháp: "Không sao, ta thấy các ngươi diễn xuất rất thú vị. Cũng học diễn một chút, không ngờ ngay cả nữ chính như ngươi cũng lừa được. Xem ra thế giới thiếu ta một tượng vàng Oscar rồi."

Tiêu Luyến nói làm cho Cố Tô An bật cười, Cố Tô An thấy nàng không sao cũng liền không nghĩ nhiều nữa, thấy Sở Tích ngoắc lập tức chạy tới bắt đầu tiếp tục quay phim.

Tiêu Luyến thở dài cất điện thoại di động, đã có công việc mới vậy thì quên những thứ không vui kia đi, chuyên tâm vùi đầu vào công việc.

Tiêu Luyến nhìn bóng dáng Cố Tô An nghiêm túc diễn xuất, nàng hơi cong khóe miệng: "Đây ngược lại là hạt giống tốt, bồi dưỡng về sau có thể kiếm không ít tiền cho A Tầm."

Diệp Thời Tầm chính đang cần cù công tác, chuẩn bị kiếm tiền cưới vợ, hiển nhiên không biết bạn thân đã chuẩn bị bồi dưỡng vợ nàng kiếm tiền cho nàng.

Trước mắt Diệp Thời Tầm lại thâu tóm một công ty châu báu, đang vui vẻ chuẩn bị gửi tin cùng Tiêu Luyến chia sẻ vui sướиɠ một chút, không ngờ Tiêu Luyến đã gọi điện thoại cho nàng.

"Ngươi cảm thấy Cố Tô An như thế nào?" Tiêu Luyến trực tiếp vào đề.

Diệp Thời Tầm sửng sốt, trong lòng có chút căng thẳng, chẳng lẽ quan hệ hai người không hòa thuận? Hảo hữu gọi điện tới khiếu nại?

Một bên là tức phụ tương lai, một bên là bạn thân đồng cam cộng khổ, cái này thật là khó lựa chọn.

Diệp Thời Tầm do dự ba giây, lập tức mở miệng nói: "An An nàng người rất tốt, rất nghiêm túc với công việc, đối bằng hữu bên cạnh cũng rất tốt. Còn thường xuyên đi cô nhi viện thăm trẻ con..."

Linh linh lan man nói mấy chục từ nghĩa tốt không lặp lại từ nào xong, Diệp Thời Tầm khẩn trương hỏi: "Ngươi cảm thấy nàng như thế nào?"

Tiêu Luyến nghe Diệp Thời Tầm nói xong khóe miệng co quắp, lầm bầm nói: "Ta cùng nàng tiếp xúc không nhiều, mấy thứ ngươi nói trên kia ta không bác bỏ cũng không đồng ý."

"Vậy ngươi bây giờ là ý gì?" Diệp Thời Tầm hỏi.

Tiêu Luyến nhìn Cố Tô An đang diễn kịch, đối Diệp Thời Tầm thoải mái cười một tiếng nói: "Ta cảm thấy nàng là một diễn viên không tệ, ngươi có hứng thú phủng* nàng hay không? Nếu ngươi chịu hạ công phu, ta nguyện ý vì nàng đo ni đóng giày chế tạo một bộ kịch bản. Đến lúc đó chúng ta danh lợi thu cả đôi há chẳng phải rất tốt?"

(*) phủng: kiểu như lăng xê, tạo điều kiện.

"Ngươi... ý ngươi là ngươi rất coi trọng nàng? Ngươi có ý phủng nàng?" Diệp Thời Tầm vô cùng cảm thấy ngoài ý muốn, hảo hữu trời sinh tính nguội lạnh chưa bao giờ nhìn trúng ai, trước mắt có thể đối Cố Tô An làm một phen tán thưởng đã thực không dễ.

Tiêu Luyến gật đầu một cái, tiếp đó nhớ ra Diệp Thời Tầm cách điện thoại cũng không thấy được, vì vậy mở miệng nói: "Đúng! Không sai! Đến lúc đó để Quả Đào đem nhiệt độ xào lên, còn có —— năm ngoái ta tổ chức buổi họp mặt ký tên, tất cả mọi người đều tới duy chỉ có Thạch Lựu vắng mặt, nàng nói về sau muốn đích thân làm bài hát cho ta, các ngươi còn nhớ chứ."

Diệp Thời Tầm nghĩ một chút, đích xác có chuyện như vậy : "Nhớ, ngươi lúc ấy không phải chê nàng hát khó nghe cự tuyệt sao?"

"Ta thì cảm thấy nàng hát khó nghe a, nhưng mà cách đây không lâu không phải nàng được phong làm tân tấn thiên hậu sao? Đến lúc đó liền để cho nàng hát nhạc phim, tránh cho tìm người khác hát còn phải trả tiền." Tiêu Luyến nghiêm trang hố bạn, dẫn đến Diệp Thời Tầm một trận bật cười: "Ngươi đây là bị cái gì kí©h thí©ɧ? Làm mua bán so với ta còn ác hơn?"

"Có một người mà ta ghét, tiểu thuyết của nàng được chuyển thể thành phim. Ta phải thắng nàng, không tiếc bất cứ giá nào thắng nàng." Lúc Tiêu Luyến nói ra những lời này, đáy mắt phẫn nộ tựa như muốn thiêu đốt hết thảy.

Diệp Thời Tầm hiển nhiên có thể nghe ra ngữ khí nàng biến hóa, chỉ là không biết tại sao lại như vậy, cho nên chậm chạp không dám hỏi.

Một lát sau tâm tình Tiêu Luyến từ từ bình tĩnh lại, trở lại bộ dạng như vừa nãy cái gì cũng không để ý, bất kể làm gì đều gió thoảng mây bay: "Cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó nhất định đem bộ phim này nghiền ép qua bọn họ."

"Được, đều nghe ngươi." Diệp Thời Tầm cảm thấy phương pháp này có thể được, vì vậy dứt khoát buông tay để Tiêu Luyến đi làm.

Chỉ có điều dừng một hồi, Diệp Thời Tầm lại hỏi: "Ngươi làm sao biết kịch bản của ngươi nhất định có thể hay hơn người ngươi ghét?"

Tiêu Luyến cười nhạt: "Ta đương nhiên biết."

Tiêu Luyến người này có chứng trì hoãn, chuyện gì cũng thích kéo đến cuối cùng. Đại cương nàng viết ban đầu chỉ là bản thô, nhìn chẳng khác gì giấy nháp. Nếu không phải theo thói quen viết lên một ít tuyến sự kiện trọng yếu cùng thiết kế nhân vật, chỉ dựa vào thực lực của nữ nhân kia làm sao có thể nhờ một đại cương ẩu tả một quyển phong thần.

Tiêu Luyến không tin một lần nữa nghĩ một tác phẩm đề tài tương tự, thiết kế nhân vật tương tự, nhưng so với nàng càng tinh xảo hơn hoàn mỹ hơn lại thua nàng.

Càng huống chi bên trong đại cương ngày đó, nữ chính trong lòng nàng không có nguyên hình, nàng cơ hồ đem nhân vật tiến hành mỹ hóa, tìm khắp giới giải trí sợ là không gặp được diễn viên nào thích hợp. Đến lúc đó bất kể là ai diễn, diễn xuất như thế nào, đều sẽ bị một số fan nguyên tác mắng to hủy nguyên tác.

Hiện tại viết một thiên văn khác mặc dù ít đi mấy phần linh khí, nhưng nàng sẽ đem nguyên hình nữ chính định hình trên người Cố Tô An, đến lúc đó diễn xuất của Cố Tô An chỉ cần giữ vững phong độ hiện tại, cũng đủ để nghiền ép bọn họ.

Sau khi cùng Diệp Thời Tầm thỏa thuận, tâm tình Tiêu Luyến khá hơn nhiều, bởi vì lập tức phải đem Cố Tô An biến thành nữ chính dưới ngòi bút, cho nên ánh mắt nhìn Cố Tô An đều biến thành nhìn "khuê nữ nhà mình ".

Tới gần chạng vạng tối, qua một màn diễn khóc cuối cùng của Cố Tô An xong, Sở Tích sảng khoái hô: "Được rồi, kết thúc công việc đi. Tối nay ta mời ăn một bữa ngon, mọi người nhanh nhẹn điểm."

Đối với tiến độ này Sở Tích rất hài lòng, trên phương diện công tác nàng làm việc nghiêm khắc, trong âm thầm lại rất tốt với nhóm công nhân viên, nhất là sau khi tiền ăn uống của đoàn phim Diệp Thời Tầm bao hết, Sở Tích mời nhân viên đoàn phim ăn cơm cũng càng ngày càng chuyên cần.

Bên trong đoàn phim nói giỡn, bữa cơm này cũng không biết nên cảm ơn Sở đạo hay Diệp tổng.

Rất lâu sau đó, khi mọi người biết được chân tướng, hồi tưởng lại hôm nay, bọn họ không khỏi cảm ơn Cố Tô An.

Trong bữa tiệc Tiêu Luyến ngồi bên cạnh Sở Tích, Tiêu Luyến có một thói quen quái dị, một khi bắt đầu muốn viết văn, toàn thân đều biến thành người sống chớ gần, mặt than ngồi ở đó cứng ngắc kẹp ăn vài miếng thức ăn nhỏ.

Sở Tích nhấp miếng rượu, mắt liếc nhìn Tiêu Luyến, nàng đúng là lần đầu tiên thấy được trợ lý nhìn còn chảnh hơn diễn viên.

Cố Tô An cũng chú ý thấy Tiêu Luyến có gì đó là lạ, nhất thời không nói ra được là có gì sai sai, tóm lại nàng vẫn sáng suốt lựa chọn không quấy nhiễu.

Nhưng bao giờ cũng có người không có não, ví dụ như vị nam chính uống hơi nhiều —— Vu Phong.

Sở Tích sợ phiền toái, tận lực xếp Vu Phong ngồi vào trong góc, vốn dĩ một người thực đàng hoàng, sau khi uống nhiều liền cầm ly rượu rót đầy, bước chân lơ lửng đến bên cạnh Cố Tô An.

"Tô An, lần trước —— lần trước kính rượu ngươi ngươi không uống. Lần này, lần này ngươi nhất định phải uống. Tới! Zô!" Vu Phong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cố Tô An cau mày, mùi rượu bay vào hơi thở, ngực buồn bực khó chịu.

Vu Phong uống xong, lập tức rót cho Cố Tô An một ly, Cố Tô An không biết uống rượu cũng không muốn uống rượu, khoát tay lia lịa lùi về sau.

Sở Tích thấy Cố Tô An ở kia đẩy rượu, lại nhìn một chút Tiêu Luyến: Trợ lý này tại sao không đi cản rượu?

Đắm chìm trong trên thế giới của bản thân Tiêu Luyến nào biết đến những chuyện lung tung ở ngoại giới, chỉ là đột nhiên một ly rượu tạt vào trên mặt Tiêu Luyến, Tiêu Luyến giật mình bừng tỉnh đứng phắt lên. Ánh mắt nhìn Vu Phong chợt đổi, Tiêu Luyến gắt gao nắm quả đấm, ở trong mắt nàng Vu Phong phảng phất như đã là một vật chết.

Tiêu Luyến nhìn chằm chằm Vu Phong, cặp mắt đẹp nguy hiểm híp một cái: Chính là người này làm rối loạn suy nghĩ của nàng, chính là người này làm trở ngại linh cảm của nàng!

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Hỏi: Sở đạo cả đời này có chuyện gì khó quên nhất? Nếu như có, có thể chia sẻ với chúng ta một chút không?

Đáp: Có! Chuyện này chính là, ta chính mắt thấy trợ lý của nữ chính, đem nam chính của đoàn phim... Aiz... Hiện tại nghĩ thôi cũng thật là sợ.

Hỏi: Sở đạo có thể tiết lộ một chút vị trợ lý này là ai chăng?

Đáp: Không dám nói, sợ về nhà quỳ bàn phím.

Được, qua! Vị kế tiếp!

Hỏi: Cố ảnh hậu đời này từng có chuyện gì khó quên nhất nhất? (mong đợi nghe được tình sử của ảnh hậu)

Đáp: Đương nhiên là có! Trợ lý đầu tiên của ta, vào lúc ta ăn cơm đem nam chính... Aiz... Hiện tại nghĩ thôi cũng thấy khϊếp đảm.

Hỏi... Chuyện khó quên nhất, chẳng lẽ không phải là Diệp tổng hướng ngươi cầu hôn sao?

Đáp: Có sao? Ta không nhớ.

Qua, vị kế tiếp.

Hỏi: Diệp tổng cả đời này có chuyện gì khó quên không?

Đáp: Có a, chính là thời điểm năm đó ta hướng An An cầu hôn, đột nhiên lòi ra một hồi cướp dâu... Aiz... Hiện tại nghĩ thôi cũng bực chết.

Hỏi:... Chả trách ảnh hậu lựa chọn bỏ qua chuyện cầu hôn này.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴