Chương 13: Cái Chết Của Tiểu Dịch.

"Thật ra, ngôi nhà này vốn dĩ cũng không phải là của bà ta, mà là của một người khác. Đối phương tựa hồ chỉ là người bình thường bị cuốn vào đây, đối thế giới này cũng không hề biết gì. Trong nhà cũng chỉ có một món tà vật ẩn chứa chấp niệm, căn bản là không có gì nguy hiểm."

"Sau đó, bởi vì sự ngây thơ của mình mà đã trả giá thật đắt. Bị bà ta gϊếŧ chết, phanh thây."

"Sau khi gϊếŧ được người chơi đó, lão yêu bà này không ngoài ý muốn liền lấy được 100 tích phân."

Diêu Vũ vẫn còn nhớ đến lời mở đầu của chủ thần Linh Vực. Rằng giữa người chơi cũng sẽ có đấu đá lẫn nhau. Vốn dĩ, y chỉ cho rằng là vì tranh giành danh ngạch cuối cùng. Nhưng không ngờ rằng, còn là vì kiếm điểm tích phân.

Tựa như nhìn ra suy nghĩ của Diêu Vũ lúc này, Tiểu Dịch liền nói tiếp :"Mỗi khi gϊếŧ một người chơi bất kỳ, ngươi liền sẽ nhận được 100 tích phân. Ngoài định mức, còn có thể thừa hưởng một nửa tích phân cùng tất cả vật phẩm trên người kẻ đó."

Loại khen thưởng này, nghe vào liền đặc biệt thơm ngon. Không khó để tưởng tượng, thế giới này về sau sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu thế nào.

Không chỉ phải đề phòng quỷ quái, mà còn phải đề phòng cả những người chơi khác. Căn bản là không thể tồn tại tình hữu nghị.

"Trong tay có 100 tích phân, bà ta liền từ trong thương thành mua một gói thuốc mê, thông qua cửa sổ thổi vào trong phòng của ta. Đồng thời, còn mua thêm một sợi dây liễu. Đem bạch y trong phòng của ta tiêu diệt. Cuối cùng, lại dùng tất cả tích phân còn lại mua sắm một thanh chủy thủ."

Kể lại quá trình "gây án" của Lưu Vạn Hoa, Tiểu Dịch liền đột ngột chuyển lời :"Những gì biết được ta cũng đã nói hết cho ngươi biết. Kế tiếp, ta có một chuyện muốn cầu ngươi."

"Cầu ta? Ngươi muốn cầu ta làm gì?" Diêu Vũ lúc này đã như rơi vào sương mù, không hiểu hỏi lại. Cũng không lập tức đồng ý.

Nhìn ra Diêu Vũ chần chừ, Tiểu Dịch liền chống người ngồi thẳng lên. Hướng y lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không có ác ý :"Đừng lo, việc ta muốn nhờ ngươi rất đơn giản, chỉ có hai việc mà thôi."

"Thứ nhất, gϊếŧ chết ta. Gϊếŧ ta rồi, ngươi sẽ nhận được một số điểm tích phân. Mặc dù không nhiều, nhưng vào lúc này, đối với ngươi mà nói, nhất định vẫn sẽ có tác dụng nhất định."

Yêu cầu của Tiểu Dịch trong nháy mắt liền khiến Diêu Vũ ngốc lăng. Trên đời này, có ai lại đi cầu người khác gϊếŧ mình, hơn nữa còn giúp đối phương đếm tiền! Làm gì có chuyện tốt như vậy kia chứ?

"Cho ta một lý do."

Thở dài, Tiểu Dịch liền đưa tay, đem tấm chăn đang che trên thân dưới của mình kéo ra. Mà cùng lúc, Diêu Vũ cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh :"Chân của ngươi..."

"Là bị lão yêu bà đó từng dao một tươi sống cắt xuống, làm thành bàn đồ ăn mời ngươi ăn khi nãy." Khi kể lại việc này, sắc mặt Tiểu Dịch cũng không hề xuất hiện bất kỳ biến hóa nào.

Nhưng dưới ánh trăng mông lung xuyên qua cửa giấy, hai chân đã hoàn toàn mất đi phần cẳng chân, đẫm máu thịt, nhầy nhụa kia, lại khiến người ta một trận ác hàn. Thật khó tưởng tượng, hắn là bằng cách nào chịu đựng được thống khổ như vậy.

"Cho nên, mau gϊếŧ ta đi. Không có chân, ta ở thế giới này cũng không sống được bao lâu nữa. Vết thương không cách sơ cứu, sớm muộn cũng sẽ nhiễm trùng. So với mất máu mà chết, hay trơ mắt nhìn hai chân bị hủ thực, ta càng hi vọng được một đao gϊếŧ chết hơn."

"Vả lại, loại người như ta, vốn đã nên đi chết từ rất lâu rồi. Thứ chèo chống ta đến bây giờ, chỉ là mong muốn có thể tận mắt chứng kiến lão yêu bà này chết mà thôi." Hô hấp nặng nề, Tiểu Dịch liền nói ra nguyện vọng cuối cùng :"Nếu...ta chỉ nói là nếu, nếu một ngày ngươi có thể sống sót rời khỏi chỗ này..."

"Xin ngươi hãy đi đến Tân Hải thị, tòa nhà số 1278, tìm tới phòng 403, nói với mẹ ta rằng, Tiểu Dịch bất hiếu...mong nàng có thể tha lỗi cho ta."

Tiểu Dịch có một người em trai song sinh, tên gọi Tiểu Viễn. Không giống với Tiểu Viễn thông minh, học giỏi, thành tích của Tiểu Dịch lại luôn luôn xếp hạng bét của lớp, còn thường xuyên gây sự, đánh nhau.

Từ nhỏ, mẹ của cả hai luôn rất nuông chiều Tiểu Viễn, đối Tiểu Dịch, so với tình thương, càng nhiều hơn liền chính là bất lực.

Cho đến khi cả hai học sơ trung, Tiểu Viễn thầm mến một vị nữ đồng học. Nhưng nào ngờ, nữ sinh này lại không thích y. Trái lại, lại thích kiểu người như Tiểu Dịch, thường xuyên cùng hắn ra ngoài đi chơi.

Tiểu Viễn trong lòng ghen ghét, bởi vì tức giận liền đi mách mẹ rằng nhìn thấy Tiểu Dịch dụ dỗ con gái nhà người ta. Hại Tiểu Dịch bị đánh, còn bị mẹ mắng trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu, mất hết mặt mũi.

Biết được tất cả là Tiểu Viễn giở trò, Tiểu Dịch liền lập tức đi tìm y đối chất. Nhưng nào ngờ, đứng trước phẫn nộ của ca ca, y cư nhiên lại còn trách móc ngược lại hắn, bảo hắn ngu ngốc, chỉ giỏi làm mất mặt mẹ, bùn loãng không thể trát tường.

Trong lúc tức giận, Tiểu Dịch liền dùng dao gọt trái cây đâm chết đệ đệ. Đến khi hai tay đầy máu, hắn mới hoảng loạn bỏ trốn. Không đến mấy ngày liền bị cảnh sát bắt giữ.

Khi bị giam giữ, mẹ của bọn họ cũng đã từng đưa ra yêu cầu gặp mặt Tiểu Dịch. Nhưng lại bị hắn từ chối. Bởi vì hắn sợ hãi nhìn thấy bộ dạng thống khổ, hoặc bất kỳ sự thù hận nào phát ra từ trên người bà.

Nhưng nào ngờ, cả đời này của hắn cũng đã không thể nào gặp lại mẹ của mình lần nào nữa. Hay đích thân nói với bà hai tiếng, xin lỗi.

Diêu Vũ đưa tay khép cửa lại, đem một hồi trải nghiệm của đêm nay để lại ở sau lưng, bao gồm thi thể của Lưu Vạn Hoa cùng Tiểu Dịch. Mà lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vô cùng chuẩn xác vang lên.

[ Đinh, thành công đánh gϊếŧ người chơi số hiệu 87211, nhận được 150 tích phân.]