Chương 159: Giọng Nói

Trong lúc Diêu Vũ đang suy nghĩ đối sách, thì lúc này, quỷ ảnh cũng đã lần nữa ngo ngoe rục rịch.

Nó lén lút xuất hiện ở sau lưng Diêu Vũ, nhưng lần này, mục tiêu của nó cũng không còn là đầu trên cái bóng của y nữa, mà lại là ba lô mà y đang đeo trên lưng!

Vốn còn đang suy tư, nhìn thấy một màn này, Diêu Vũ ngay tức khắc liền dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào quỷ ảnh. Quả nhiên, ngay sau đó, nó liền đã lần nữa bị hòa tan, chậm rãi biến mất.

Thế nhưng, Diêu Vũ cũng không hề giảm nhẹ cảnh giác, trái lại, lại càng thêm phòng bị.

Quỷ ảnh vì sao lại nhắm vào ba lô của y? Thậm chí còn cưỡng ép phá vỡ quy tắc gϊếŧ người của bản thân?

Chẳng lẽ, bên trong ba lô có thứ gì đó đang thu hút nó?

Bất giác, nhớ tới tập tính gϊếŧ người của quỷ ảnh là đem đầu của người khác vặn xuống. Diêu Vũ liền lập tức nghĩ ra được, nó đang muốn làm gì.

Thứ quỷ này, cư nhiên lại muốn nhúng chàm đầu của y! Khụ khụ, không đúng, là đầu của không đầu tướng quân. Bởi vì mặc dù nó đang nằm trong ba lô của y thật, nhưng chung quy cũng không phải là linh dị vật phẩm do y sở hữu.

Thế nhưng, dù là vậy, cũng không thể ngăn cản được việc Diêu Vũ tại chỗ nổi giận.

Cái đầu đó y đều chưa từng dùng qua đâu, là ai cho nó can đảm đi nhòm ngó?

Quan trọng nhất là, y căn bản không dám tưởng tượng, một khi thứ quỷ này chiếm được đầu của không đầu tướng quân thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Nó có thể hay không sẽ tấn thăng thành đỉnh cấp hồng y, hoặc thậm chí là tiến thêm một bước, trở thành nửa bước hung thần?

Hiện tại, nó không có quỷ vực, không thể cải biến khung cảnh xung quanh, cũng như không thể tùy ý rời khỏi tiệm y phục. Nên sự kinh khủng vẫn chưa bị bộc phát ra.

Như vậy, nếu nó sở hữu quỷ vực đâu?

Tưởng tượng ngươi đang ngủ, một luồng âm ảnh liền tiềm phục ở ngay bên cạnh, thần không biết quỷ không hay đem đầu của ngươi tháo đi. Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ làm người tê cả da đầu.

Trừ phi có thể một ngày 24h, mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chằm chằm cái bóng của mình, không nhắm mắt, không nghỉ ngơi.

Về phần triệt để không để cái bóng hiện ra, tỷ như chui vào nơi nào đó tối tăm không có ánh sáng? Ha, suy nghĩ này cũng không khỏi quá mức ngây thơ đi, nói không chừng ngay sau đó quỷ liền sẽ thay thế cái bóng của ngươi, để ngươi chết càng nhanh.

Đối với việc này, Diêu Vũ không có ý định thử nghiệm, lại càng không rảnh rỗi đến mức đó.

Cái bóng của y chứa một vị đại nhân liền đã đầy đủ, mặc dù hiện tại ‘khách trọ’ đã tạm rời đi, nhưng nếu ngày nào đó hắn trở lại, nhìn thấy ‘phòng trọ’ của chính mình bị người vào ở, khẳng định sẽ không cao hứng.

Y vẫn còn chưa quên, phu quân nhà mình siêu siêu hung đâu. Hơn nữa còn là sẽ nhai đầu cái loại kia…

Nhìn xem quỷ ảnh ở xa xa lấp ló, tựa như đang tìm kiếm cơ hội. Diêu Vũ liền có chút suy tư nhìn về Hộ Hồn Tán đang bị gấp lại ở trong tay của bản thân.

Nếu y nhớ không lầm, quỷ ảnh bắt đầu động thủ với y, tựa hồ chính là kể từ khi y bị nhân ngẫu đánh lạc hướng, đem Hộ Hồn Tán thu lại.

Trong đầu lóe lên tinh quang, Diêu Vũ liền lập tức đem dù bung ra. Một tay cầm hỷ nến, tay còn lại, lại cầm lấy chuôi dù, để cán dù tựa vào trên vai mình.

Tán ô xòe ra, vừa vặn đem cả bóng lưng của y bao trùm ở bên trong.

Nguyệt quang trên cao chiếu rọi, phối hợp với ánh lửa của hỷ nến, đem cái bóng của Diêu Vũ phản chiếu lên trên nền đất.

Nhưng nửa phần trên cái bóng của y, bao gồm cả đầu cùng ba lô lúc này, cũng đã hoàn toàn bị cái bóng của Hộ Hồn Tán thay thế, mơ hồ tỏa ra một cỗ khí tức âm lãnh.

Lúc này, Hộ Hồn Linh cũng khẽ lay động, tiếng đinh đương nhẹ nhàng vang vọng, đem hết thảy không rõ đều xua tan.

Phảng phất cảm nhận được bối rối, không thể trốn tránh nữa, quỷ ảnh liền trực tiếp hiện ra dưới ánh trăng.

Nó nhanh chóng tiếp cận cái bóng của Diêu Vũ, nhưng lại không dám tới gần, mà chỉ có thể ở xung quanh di động.

Nhìn thấy một màn này, biết rõ chính mình đã làm đúng, Diêu Vũ liền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cũng không chậm trễ, lập tức đi về phía cửa ra vào.

Quỷ ảnh rất lợi hại, cũng rất khó nhằn, nhưng rất đáng tiếc, nó gặp phải Diêu Vũ - một người có thể vừa vặn khắc chế nó.

Có Hộ Hồn Tán, quỷ ảnh cũng không dám đυ.ng vào cái bóng của Diêu Vũ.

Đến tận khi y đều đã đẩy ra đại môn cũ kỹ, nghênh ngang rời đi, nó vẫn như cũ ‘đứng’ ở trước ngạch cửa, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của y.

Nhiệm vụ thành công mỹ mãn, không hao tốn một binh một tướng nào, đối với Diêu Vũ mà nói quả thật là một kết quả không thể tốt hơn được nữa.

Dọc đường rời khỏi, y vẫn luôn che Hộ Hồn Tán, nửa bước không rời. Sau khi rời khỏi tiệm y phục, hỷ nến trong tay y vẫn còn đang bốc cháy, nhưng tốc độ cũng đã thả chậm rất nhiều.

Nửa khắc sau, Diêu Vũ liền đã quay trở về Vọng Nguyệt Lâu.

Y vốn còn đang chuẩn bị đưa tay mở cửa ra, thì lúc này, từ phía trong góc tối, một đạo bóng đen liền đã đột ngột lao thẳng về phía y.

Tốc độ của nó rất nhanh, thậm chí, chỉ để lại một đạo tàn ảnh. Khiến Diêu Vũ theo bản năng liền nghiêng người né tránh.

Thế nhưng, một giây sau đó, thân thể y liền đã cứng ngắc tại chỗ.

Bởi vì lúc này, một bàn tay lành lạnh, trơn trượt liền đã luồn vào trong lòng bàn tay của y, trực tiếp đem chuôi của Hộ Hồn Tán bắt lấy.

Ngay sau đó, một luồng hàn khí liền đã từ phía sau hõm vai của y thổi tới, nhẹ nhàng đem hỷ nến thổi tắt.

Mà lúc này, một vòng tay cũng đã mạnh mẽ vòng qua eo y, cường thế đem y ôm vào lòng. Nam nhân vươn đầu lưỡi, khẽ liếʍ nhẹ lên vành tai của y, mang theo ý cười thều thào :“Tiểu Ngư nhi, đã lâu không gặp.”

**Tướng quân nhà ta cũng sắp lên sàn nha~