Chương 160: Nói Rõ Mọi Chuyện

Đồng tử chậm rãi giãn ra, gần như trong nháy mắt, Diêu Vũ liền ngoái đầu, ngay tức khắc liền đối diện với một đôi mắt hoa đào đa tình của nam nhân nào đó.

“Mặc Phong!” Nhíu mày, Diêu Vũ liền lập tức hất tay của hắn ra, cảnh giác lùi về sau.

Đối diện với sự phòng bị của Diêu Vũ, Mặc Phong mặc dù có điểm mất hứng, nhưng cũng không cố ý cưỡng bách y, mà chỉ để y tùy ý rút tay lại.

Lúc này, Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng đã nhanh chóng nhảy tới bên chân Diêu Vũ, thân mật cọ cọ mắt cá chân của y, meo meo gọi, âm thanh mềm nhũn như bông, làm người không tài nào cự tuyệt được.

Chậm rãi thu tay lại, lúc này, Mặc Phong cũng đã cướp được Hộ Hồn Tán từ trong tay Diêu Vũ, vô cùng nhàn nhã đem tán dù thu lại, mỉm cười duỗi tay, nhướng mày ra hiệu cho y.

Lo nghĩ nhìn nam nhân ‘người vật vô hại’ trước mặt, Diêu Vũ rốt cuộc vẫn là cẩn thận bước tới, nhanh chóng nhận lấy Hộ Hồn Tán, đồng thời, cũng tựa như tránh tà, nhanh chóng lùi về sau.

“Chậc, Tiểu Ngư nhi, mới mấy ngày không gặp, ngươi liền đã xa cách với ta như vậy, thật sự là làm ta rất đau lòng nha.”

Cánh tay cứng đờ, Mặc Phong liền ra vẻ đau lòng mà oán trách Diêu Vũ một chút. Nhưng bởi vì hắn đang cười, nên liền khiến y cũng không biết được, thời khắc này hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng cũng không để y kịp nghiền ngẫm, lúc này, Mặc Phong cũng liền đã xoay lưng, rất nhanh, hắn liền đi vào trong góc tối mình vừa ẩn nấp khi nãy. Không quá mấy nhịp thở liền đã trở ra, trong tay còn mang theo hai món đồ vật làm Diêu Vũ không khỏi khiêu mi.

“Đây là…ba lô?” Diêu Vũ có chút không xác định lẩm bẩm.

Đúng vậy, trong tay Mặc Phong lúc này, cư nhiên lại là hai chiếc ba lô. Không đúng, nếu tính thêm cả chiếc mà hắn đang đeo trên lưng, như vậy, tổng cộng liền có ba chiếc.

Cũng không để Diêu Vũ dò hỏi, lúc này, Mặc Phong liền đã chủ động đi tới, đem ba chiếc ba lô lần lượt nhét vào trong lòng y, tiếu dung như họa nói :“Những đồ vật bên trong, ngươi đều lấy đi đi.”

“Khi nãy, ta vừa tới, bỗng dưng lại phát hiện có hai kẻ khả nghi đang ẩn nấp ở phía xa, không ngừng lản vản ở xung quanh tòa trạch viện này, tựa như là đang bày ra bẫy rập gì đó. Cho nên, tiện tay, ta liền đem bọn họ diệt trừ.”

Nghe thấy có người ở bên ngoài cửa ‘nhà’ của mình bày bẫy rập, tâm tình Diêu Vũ cũng không khỏi ngưng lại.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lần này, Mặc Phong quả thật đã giúp đỡ cho y. Nếu không, cho dù khả năng cao sẽ không mất mạng, y khẳng định cũng sẽ gặp phải không ít rắc rối.

“Đa tạ ngươi.” Cũng không phải là người không nói lý lẽ, Diêu Vũ liền trước buông xuống cảm giác e ngại đối với hắn mà thật tâm nói lời cảm tạ.

Nhìn thấy Diêu Vũ thả lỏng cảnh giác, sắc mặt của Mặc Phong cũng liền nhu hòa rất nhiều. Ánh mắt chú ý tới cái bóng đã trở lại bình thường của y, hắn liền hiếu kỳ truy hỏi :“Khúc gỗ đó đâu?”

“Ngươi tìm Trác đại nhân làm gì?” Cũng không đem sự thật nói ra, lòng phòng bị của Diêu Vũ ngay tức khắc liền từ từ dâng lên.

Thế nhưng, trái ngược với sự căng thẳng trên người y, Mặc Phong lại vô cùng thoải mái cười nói :“Cũng không có gì. Chỉ là…”

“Nếu hắn không có ở đây, như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ có cơ hội ở bên nhau rồi sao?”

Gân xanh trên thái dương có hơi giật nhẹ, lúc này, Diêu Vũ cũng không biết nên đối diện với nam nhân vô sỉ này như thế nào.

Đừng có nói giống như y cùng hắn chính là gian phu da^ʍ ‘phụ’ như vậy chứ!!!

Tựa như nhìn ra Diêu Vũ muốn xù lông, lúc này, giống như làm ảo thuật, Mặc Phong liền xòe tay ra, trong nháy mắt, trong lòng bàn tay hắn đã nhiều ra một đống lớn đồ vật.

Mặc dù chưa sờ qua, nhưng chỉ liếc mắt một thoáng, Diêu Vũ liền đã bị âm khí lượn lờ bên trên bọn chúng làm hô hấp dồn dập.

Linh dị vật phẩm! Đống đồ vật mà hắn đang nâng, cư nhiên đều là linh dị vật phẩm!

Mặc dù cấp bậc thượng vàng hạ cám, nhưng lại thắng ở số lượng rất nhiều. Không thể không thừa nhận, một khi có được chúng, năng lực chiến đấu của Diêu Vũ liền sẽ được đề thăng gấp mấy lần!

“Đây là hôm đó, sau khi xuống xe của ngươi, ta đã đi dạo một vòng để thu thập. Ta cảm thấy bọn chúng nhất định sẽ giúp ích được cho ngươi. Thế nào? Có thích không?”

Ánh mắt Mặc Phong khi nói ra những lời này rất chuyên chú, biểu cảm lại càng thêm chân thành.

Mặc dù đã tốn rất nhiều công sức đem bọn chúng gom góp tới, nhưng hiện tại, chỉ cần một cái gật đầu của y, hắn liền đã cảm thấy thỏa mãn khôn cùng.

Nhìn xem đám linh dị vật phẩm này, Diêu Vũ nếu nói thâm tâm không muốn, thì trên cơ bản liền là nói dối.

Nếu là trước kia, y e là đã sớm gật đầu lia lịa, hận không thể đem bọn chúng đều lấy tới.

Thế nhưng, bây giờ, sau khi đã cùng quỷ tân lang xác định quan hệ, y lại không cho phép chính mình hành sự tùy ý như vậy nữa. Dù cho thèm nhỏ dãi bọn chúng, nhưng y vẫn làm trái mong muốn mà lắc đầu, dùng tay đem hai tay của Mặc Phong đẩy ra.

Thậm chí, ngay cả ba chiếc ba lô này, cũng đều bị y bỏ xuống.

“Thật xin lỗi, Mặc Phong. Ta cảm thấy ta phải nói rõ cho ngươi hiểu. Ta không muốn để ngươi tiếp tục hiểu lầm như vậy nữa.”

“Ngươi không cần truy đuổi, cũng không cần cố ý lấy lòng ta như vậy, bởi vì…”

“Ta sẽ không ở bên ngươi.”

**Ta biết thật ra có rất nhiều người thích truyện, nhưng bởi vì truyện là thể loại NP, nên khiến mọi người có hơi kích ứng. Cảm thấy tình yêu như vậy là không thuần túy.

**Nhưng đối với ta mà nói, người và người bầu bạn ở bên nhau, không nhất thiết phải là vì tình yêu, mà còn có thể vì tình thân, sự thương cảm, đồng cảm, hay lòng cảm kích,…

–Mà tình yêu, có thể bắt đầu từ rất nhiều yếu tố, bao gồm tất cả những ví dụ bên trên. Có thể là thời gian dài đằng đẵng, từng chút một bồi đắp, cũng có thể là một giây phút thoáng qua, làm người đột ngột động tâm.

–Yêu một cách êm đềm, dịu nhẹ cũng là yêu, yêu oanh oanh liệt liệt cũng là yêu.