Chương 11: Giúp tôi

Editor: Dâu

Về phần sáng sủa của đế đô, có một số gia tộc lớn nằm trong giới quân sự, chính trị, kinh doanh, y học và pháp luật, nhưng trên thực tế, có những thế lực lớn hơn cai trị những gia tộc lớn này ở sau hậu trường, họ hiếm khi xuất hiện dưới ánh đèn của các phương tiện truyền thông, những thành viên các gia tộc nhỏ đều muốn có một tầng quan hệ với bọn họ để sản nghiệp gia tộc nhà mình mới có thể mở rộng hơn.

Cung Kỳ Diệp, quân hàm thượng tướng, có thể trở thành đại tướng khi còn trẻ chỉ có hai lý do: đã có đóng góp to lớn cho quân khu và đất nước, hoặc thân thế và lý lịch của vượt quá tầm của người thường. Trên người mang theo cảm giác áp chế và sát khí vô hình, vẻ mặt không chút biểu cảm mang theo vẻ nghiêm nghị và kiên nghị mà tất cả quân nhân đều có, hàng cúc áo khoác luôn được tỉ mỉ cài đến từng chiếc trên cùng, toát ra một loại hơi thở cấm dục.

Diệp Hàn Ngự, một chính trị gia nổi tiếng ở Đế Đô, chỉ cần anh mở miệng là tất cả các chính trị gia đều cúi đầu xưng thần. Tính cách xảo trá phúc hắc, sống trong hoàn cảnh chính trị và phải đối mặt với biết bao kẻ thù nên luôn treo trên mặt bộ mặt lừa gạt và tao nhã, một khi trên mặt xuất hiện nụ cười hồ ly thì xác định sẽ có người gặp xui xẻo.

Tiêu Mục Thần, cá sấu khổng lồ trong giới thương nghiệp, tính cách xấu xa lạnh lùng, thủ đoạn cao tay. Đôi mắt đen như bóng mờ, đường nét khuôn mặt sắc như lưỡi dao. Dáng người cân đối hoàn mỹ. Tập đoàn Tiêu thị trải rộng khắp thế giới, chỉ cần anh dậm chân tại chỗ là có thể làm rung chuyển cả nền kinh tế.

Tư Đồ Dịch, bàn tay ma thuật của giới y học, có thể cứu hoặc gϊếŧ chỉ bằng một cử động ngón tay, tùy thuộc vào việc anh có nguyện ý hay không. Đôi mắt sương mù như có như không, khuôn mặt tỉ mỉ không thể phân biệt được sẽ khiến người ta ngất ngây, dáng người cao lớn cũng không mất đi khí chất nam tính.

Mộc Trạch Uyên, nhân vật cấp cao trong giớ pháp luật, quan chức chính trị cấp cao. Cha, mẹ là quý tộc châu Âu, được thừa hưởng đôi mắt ngọc lục bảo của mẹ, nếu muốn, anh có thể làm sống lại một vụ án thất bại, điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay, anh thường đeo kính không độ để che giấu cảm xúc thật sự dưới mắt ấy, chỉ có những người thân quen mới có thể hiểu được.

+++

"Chậc chậc, nơi này bây giờ ai cũng có thể xông vào à."

Với một đôi mắt đen tuyền, gần như mọi thứ trong bóng đêm đều bị hút vào vực sâu, Tiêu Mục Thần thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, thân trên là một chiếc áo sơ mi trắng. Hai chiếc cúc áo nơi đó không được cởi ra, để lộ làn da màu mật, một tay đặt trên sô pha, tay kia khẽ lắc ly rượu. Chiếc cà vạt màu đỏ rượu trên cổ áo được buộc lỏng lẻo, màu sắc gắn liền với rượu trong ly. Đôi chân thon dài quyến rũ trùng trùng, cùng phong thái oai phong lẫm liệt của bậc Vương tử khiến người ta phải khuất phục dưới chân anh.

"Kéo ra ngoài."

Cung Kỳ Diệp ấn vào máy bộ đàm cau mày khó chịu. Anh mặc quân phục và có đường viền sâu như dao. Đôi mắt hẹp được bao phủ bởi hàng lông mi dày, vẻ nghiêm nghị biểu hiện chăm chú tập trung vào người phụ nữ trước mặt.

"Cứu ... Cứu tôi ... Tôi là con gái Mạc gia ..."

Ngay lúc Mạc Nghiên muốn giải thích thân phận của cô, một người đàn ông xông vào cửa.

"Thực xin lỗi, bạn gái của tôi say rượu chạy loạn làm phiền các anh. Tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước."

Người đàn ông lao vào kéo cánh tay Mạc Nghiên ra cửa không chút dịu dàng.

"Không ... buông tôi ra ..."

Mạc Nghiên bất lực khóc lóc, dược tính trong cơ thể cô bắt đầu phát tác, cô không còn sức để động đậy.

Một mùi thơm dường như vốn không nên không tồn tại tỏa ra từ cơ thể xinh đẹp của Mạc Nghiên ...

"Chờ đã ... Dừng lại ..."

Vẻ mặt Tư Đồ Dịch nghiêm nghị, cau mày đặt cái hồ lô trên tay xuống, một tay đút vào ống quần, từ từ di chuyển về phía hai người họ.