Chương 249: Không cần để ý đến hắn

Khi hắn chuẩn bị cúp máy thì nghe thấy trong loa một giọng nói già nua nhưng vô cùng có năng lượng.

“Tiểu tử thúi, ta là gia gia ngươi! Lại dám nói ta là điện thoại chào hàng, không muốn sống nữa hả?”

Tiêu lão gia tử đoạt lấy điện thoại giận dữ mắng mỏ, lập tức nghĩ đến có thể sẽ hù dọa cháu dâu cùng với chắt nội, vội vàng thu liễm lại tính tình, ôn nhu chậm rãi nói: “Cháu gái, cháu là bạn gái Mục Thần đúng không! Ta là gia gia hắn, ngày mai muốn mời cháu tới nhà làm khách uống trà nói chuyện phiếm, lão nhân gia một thân một mình ở nhà rất tịch mịch, không biết cháu gái có nguyện ý bồi bồi ta cái này cô độc lão nhân không. Nhớ kỹ, chiều ngày mai lúc 2 giờ, gia gia ở đây chờ cháu!” Nói xong, không đợi điện thoại bên kia đáp án, lập tức cúp điện thoại, trên mặt mang nụ cười như ý.

“Nhìn xem, cuối cùng vẫn là ta ra trận mới xong, ngươi thật vô dụng! Từ hôm nay đến cuối năm không có tiền lương.” Tiêu lão gia tử xem thường nói.

“Vậy... Tiền thưởng năm nay?”

“Không có cửa đâu! Được rồi, ngươi nhanh thu dọn đồ đạc!”

Mạc Nghiên chớp mắt, mờ mịt nhìn Tiêu Mục Thần, cô...... sao lại nghe không hiểu, ông nội A Thần mời cô đến nhà? Hiện giơ bụng cô lớn như vậy, làm sao đi được, mà đứa bé...... cũng không phải của A Thần......

“A Thần?”

Ha ha, vài ngày trước nhìn thấy hắn cùng Nghiên Nhi đi cũng với nhau, nói ra chỉ có đứa bé ba tuổi sẽ tin, hắn sao không nhớ mình có cùng Nghiên Nhi ra ngoài tản bộ? Rõ ràng là tùy tiện kiếm cớ, Tiêu Mục Thần mặt mũi tràn đầy u ám nhìn điện thoại, hắn quá bất cẩn, là ai cho lão đầu tử bại lộ tin tức, muốn chết!

“Không có việc gì! Không cần để ý đến ông ấy, ông ấy sinh hoạt một người đã quen rồi.” Môi mỏng cong nhẹ, mắt đen thoáng ánh lên bất lực.

Trong nháy mắt, Mạc Nghiên ánh mắt mang theo mãnh liệt khiển trách, mặt mũi tràn đầy không vui.

Cánh môi ngậm lấy cười nhạt, đáy mắt mang theo nhu ý, Tiêu Mục Thần chậm rãi nói: “Ông ấy là một lão hồ ly, tôi sợ em bị lừa, càng sợ em bị khi dễ, đừng cảm thấy ông ấy đáng thương.”

“Ông ấy là gia gia anh! Tôi lựa chọn các anh, đây là điều tương lai sẽ gặp phải, hiện tại trước thời hạn không tốt sao? Nhưng mà Tiêu gia gia hiểu lầm như vậy......” Đầu ngón tay vuốt mặt của hắn, đôi mắt kiên định nhìn tiến hắn kia thâm thúy con ngươi.

Ai, đúng là gặp được muốn tránh cũng tránh không xong.

“Thật sự chúng là con của tôi, con nuôi! Con của chúng ta sẽ ra tới, chỉ là vấn đề thời gian, đi ngủ trước đi, sáng mai mới rời giường!” Môi mỏng êm ái hôn xuống môi cô, ôn nhu an ủi.

“Thần Thần! Ông nội anh thích gì, chúng ta phải mang theo lễ gặp mặt.”

Mạc Nghiên lôi kéo tay nam nhân, sắc mặt tràn ngập khẩn trương.

“Không cần mang cái gì hết, ông ấy nhìn thấy em là rất vui vẻ rồi.....” Tiêu Mục Thần cười nói, nhìn sắc mặt cô càng phát ra xanh xám khó coi, vội vàng thu hồi nụ cười ngả ngớn, đứng đắn nói: “Lão đầu tử thích trà Long Tỉnh......”

“Được! Tôi sẽ chuẩn bị một bộ ấm trà với trà.” Mạc Nghiên vội vàng gật đầu, hai tay nâng bụng, chậm rãi đi về phòng bếp, chuẩn bị tìm Trần tẩu giúp đỡ.

“Đã nói không cần đối lão đầu tử quá tốt, tôi sợ em bị khi dễ, tốt với tôi mới đúng này! Tôi là người sẽ cùng em đi qua nửa đời sau đấy!”

Nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp chậm rãi rời đi, Tiêu Mục Thần thì thào nói, đen nhánh con ngươi mang theo ý cười cưng chiều, quên đi! Bất kể như thế nào, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.