Chương 1: Để tôi dạy em cách câu dẫn

Tô Hạo Nam liên tục đóng mở hộp quẹt, ánh lửa vừa loé lên liền bị nắp hộp lạnh lẽo dập tắt. Tựa như ánh hào quang của cô gái trên sân khấu, vì một câu "pass" không chút lưu tình của hắn mà mất đi sức sống. Gương mặt của các cô gái trên sân khấu không ngừng biến đổi, lửa giận trong mắt hắn càng ngày càng lộ rõ.

"Anh, vẫn chưa chọn được sao? Em chút nữa còn có quảng cáo." Tô Vãn Khanh rút ra một điếu thuốc bạc hà nhỏ dài, dùng ngón tay út vén mái tóc dài uốn wavy sang một bên, để lộ chiếc cổ thon dài, nghiêng đầu châm thuốc.

"Em chú ý một chút, coi chừng bị phóng viên chụp được." Tô Hạo Nam liếc mắt nhìn khói thuốc của cô, rồi tiếp tục đặt toàn bộ chú ý lên sân khấu.

Tô Vãn Khanh nhàn nhạt cười vứt ngoài tai câu nói ấy, khói trắng từ đôi môi đỏ phả ra, đôi mắt hẹp dài hoà quyện cùng làn khói trắng sinh ra cảm giác mông lung mờ ảo. Chiếc lưng luôn thẳng tắp của cô lúc hút thuốc cũng được buông lỏng đôi chút, nhẹ nhàng tựa người vào ghế.

"Pass, người kế tiếp!" Tô Hạo Nam bực dọc khua tay, mắt liếc sang người bên cạnh. Hai anh em nhà họ Tô này đã vào giới giải trí từ lúc còn rất trẻ, một người thì chuyên tâm với nghiệp diễn, một người lăn xả với đạo diễn, dốc sức cũng đã được mười mấy năm, cuối cùng mỗi người đều tìm được chỗ đứng cho riêng mình.

Thế nhưng người càng ưu việt càng dễ dàng gặp phải những khúc mắt, Tô Hạo Nam cầm trong tay không ít giải thưởng lớn nhỏ, duy chỉ có giải đạo diễn xuất sắc nhất thế giới là chưa đến tay. Bộ phim 'Vết sẹo' này là do Tô Vãn Khanh đề xuất, hắn cuối cùng quyết định bỏ thanh kiếm đi mài mực, quay một bộ phim hoàn toàn phá vỡ phong cách của hắn.

Cả việc tuyển chọn người mới cho bộ phim cũng là ý tưởng của Tô Hạo Nam, giới giải trí lớn như vậy mà lại tìm không thấy nữ chính phù hợp với kịch bản của hắn. Thế nhưng công cuộc tuyển chọn người mới thông thường là một quá trình rất gian khổ. Cũng giống như Tô Hạo Nam bây giờ, đầu tóc rối bời, hai mắt trừng trừng đỏ bừng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng của một đạo diễn danh tiếng.

"Người kế tiếp, Thẩm Mộng Nhan!" Vị trợ lý đứng ở trên sân khấu gọi cái tên tiếp theo, tay Tô Vãn Khanh đột nhiên rung lên một cái, tàn thuốc rơi xuống chiếc váy đen tinh xảo của cô, cô phủi bớt khói thuốc rồi ngồi thẳng người lại.

Cô gái vừa bước ra sân khấu, tựa như có chút sợ sệt ánh đèn pha ở trung tâm, trên mặt nàng mặc dù treo một nụ cười xán lạng, nhưng bước chân lại đi rất chậm. Mái tóc đen dài thẳng mượt, trượt đến ngang hông nàng, từng đường nét trên gương mặt nàng không một chút che chắn phơi bày dưới ánh đèn.

Mắt của Tô Hạo Nam đột nhiên sáng lên, bắt chéo chân lại, nghiêm túc quan sát từng cử động cứng nhắc của cô gái đang đứng trên sân khấu. Đây rõ ràng là một cô gái ngây ngô còn sợ sệt giới giải trí, nhưng dường như sở hữu một dung mạo xinh đẹp đến mức diêm dúa, không biết có phải là do trang điểm không nữa.

"Thẩm Mộng Nhan, cô đi tẩy trang rồi quay lại đây." Vị trợ lý đứng ở bên trên vội vàng kéo Thẩm Mộng Nhan ra sau hậu đài, đạo diễn cuối cùng cũng nói ra một câu không phải là "pass", phải chăng sự hành hạ kéo dài cả ngày hôm nay cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi không?

Thẩm Mộng Nhan đứng trên sân khấu còn chưa đầy một phút đã bị người ta kéo trở về hậu đài lần nữa, vị trợ lý chào hỏi nhân viên trang điểm, nhờ cô tháo phụ kiện và tẩy trang cho nàng. Người nàng cứng nhắc ngồi vào chỗ, không ngừng dùng sức nắm thật chặt tay vịn ghế, móng tay siết lại có chút đau.

"Đưa thứ đó cho tôi." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ, ánh mắt cô đang hướng về phía vị trợ lý và nhân viên trang điểm, hai vị đó lập tức thẳng người, khép nép đưa đồ sang, chỉ thua sự cung kính trong quân đội một chút thôi.

"Chào chị Khanh." Hai vị đó nở nụ cười yếu ớt chào Tô Vãn Khanh, sau khi đợi hai người họ ra ngoài đóng cửa lại, cô mới đi vòng ra trước mặt Thẩm Mộng Nhan. Tô Vãn Khanh cong mắt nhìn gương mặt vốn đẹp sắc sảo lại bị phủ lên đủ loại màu sắc, giống như một diễn viên hề.

Thẩm Mộng Nhan nhìn gương mặt trước mắt có chút quen quen nhất thời chưa lấy lại được hồn, nàng trừng mắt nhìn, muốn xác nhận người đang đứng ở trước mắt tháo phụ kiện, tẩy trang cho mình có thật sự là Tô Vãn Khanh trên màn ảnh rộng không, vị Thiên Hậu của màn ảnh rộng đích thân tẩy trang cho mình sao?

Tô Vãn Khanh một tay nâng cằm Thẩm Mộng Nhan lên, dùng bông tẩy trang nhẹ nhàng lau khoé mắt nàng, rồi đến sóng mũi cao xinh xắn của nàng, sau đó chầm chậm lau sang đôi gò má rồi khắp khuôn mặt nàng.

"Chị Tô… Khanh?" Thẩm Mộng Nhan thử thăm dò nên xưng hô với cô thế nào, nàng ngại ngùng nhìn thẳng vào gương mặt gần trong gang tấc ấy, ánh mắt nương theo những lọn tóc không ngừng chuyển động của cô.

Tô Vãn Khanh dường như mỗi ngày đều chiếm cứ hầu hết tiêu đề của các trang mạng, mặc dù Thẩm Mộng Nhan cũng không đặc biệt quan tâm lắm, nhưng lúc lướt web cũng sẽ vô tình đảo qua mấy lần. Cũng ở trên mạng sớm biết Tô Vãn Khanh rất thời thượng, trên người cô hiện đang diện một chiếc áo khoác da phối hợp với một chân váy ngắn màu đen, vừa già dặn vừa vô cùng nữ tính.

"Lúc không có ai cứ gọi tên tôi là được rồi, Mộng Nhan." Ngón tay đang nâng cằm của Tô Vãn Khanh có chút co cứng, trong phút chốc tựa hồ như muốn dùng chút lực nhéo lấy chiếc cằm, thế nhưng vẫn may là cô kiềm chế được. Tô Vãn Khanh đứng dậy, vứt bông tẩy trang trong tay, cẩn thận đánh giá lại dung nhan vừa trẻ trung vừa yêu mị của người trước mặt.

Xem ra cảm giác xinh đẹp đến mức loè loẹt như vậy cũng không hoàn toàn là do trang điểm, trời sinh vốn đã rất xinh đẹp, cộng thêm trang điểm gần như không thua kém gì nữ minh tinh hạng A trong giới. Khoé miệng Tô Vãn Khanh hơi vễnh lên, xem ra là một hạt giống rất đáng để bồi dưỡng.

"Vãn … Khanh?" Thẩm Mộng Nhan chần chừ gọi một tiếng, nhìn bộ dạng vui vẻ của Tô Vãn Khanh, nàng cũng không tự chủ nở nụ cười, đôi mắt to tròn cong thành một đường lưỡi liềm.

Tô Vãn Khanh ôm cánh tay, từ trên cao hơi cúi xuống nhìn nàng, cô gái này đúng là rất hợp với vai nữ chính trong bộ phim mới của anh cô, gương mặt này vừa có mùi vị của sự ngây ngô, lại vừa tựa có tựa không mùi vị câu dẫn.

Thẩm Mộng Nhan ngẩn đầu nhìn người trước mặt, không ngờ đến lần đầu tiên đi thử vai đã gặp được siêu sao điện ảnh, hơn nữa vị này cũng không đến nổi sắc bén như trong truyền thuyết, mà ngược lại đối xử với nàng rất dịu dàng. Dù ở trong phòng trang điểm nhỏ bé này cũng không ảnh hưởng đến ánh hào quang siêu sao ở cô, mái tóc xoăn dài, dung mạo hoàn mỹ.

Siêu sao… Ánh mắt nàng mơ mơ hồ hồ, nghiêng đầu thất thần ngắm nhìn con người trước mặt.

"Tôi có lòng tin, em sẽ làm tốt." Tô Vãn Khanh cũng nghiêng đầu, con ngươi hẹp dài hấp dẫn nương theo ánh nhìn của Thẩm Mộng Nhan, ánh mắt hai người giao nhau, một người cười với vẻ yếu ớt, một người lạnh lẽo.

Thẩm Mộng Nhan có chút khổ sở lắc lắc đầu, nàng không phải không có lòng tin, nhưng cũng không nói gì. Con người cao cao tại thượng như vậy làm sao hiểu được…

Nàng dời tầm mắt đi, nhưng lại bỏ lỡ đôi mắt mang theo ý cười của Tô Vãn Khanh, trong tấm gương trước mặt kia giờ chỉ phản chiếu lại một ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Thẩm Mộng Nhan quay lại sân khấu lần nữa, ánh mắt Tô Hạo Nam chợt loé sáng, hắn đứng dậy vội vàng chạy lên khán đài, giống hệt như một tên sưu tầm bảo vật tìm thấy vàng bạc châu báu ở một sơn động vậy.

Thẩm Mộng Nhan bị vị đạo diễn danh tiếng kia nhìn đến mức căng thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền, móng bấm sâu vào lòng bàn tay. Nàng tiếp tục hướng theo quy định trên sân khấu, ánh mắt đột nhiên liếc sang Tô Vãn Khanh đang đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn như cũ giữ một nụ cười ấm áp, cơ thể căng thẳng của nàng dần thả lỏng.

"Mộng Nhan, cô rất hợp với hình tượng nữ chính, cô xem qua kịch bản rồi chứ, bây giờ diễn thử cảnh câu dẫn cho tôi xem nào."

Thẩm Mộng Nhan nuốt xuống một ngụm hơi, bộ phim 'Vết Sẹo' nói về thời Nội Chiến Quốc Cộng, nữ chính bề ngoài là một nữ sinh thanh thuần nhưng thực tế lại là một gián điệp, nàng phải dùng nhan sắc của chính mình đi dụ dỗ một sỹ quan cấp cao để tìm cơ hội ám sát hắn.

Mục đích của nàng là phải ám sát tên sỹ quan này, thế nhưng trong quá trình sắc dụ, nàng yêu tên sỹ quan, trong một lần ám sát lại đi bảo vệ hắn, từ đó giành được tình yêu của hắn.

Song tên sỹ quan cũng đã sớm biết nữ chính là gián điệp, nhưng hắn cũng đã rơi vào bẫy tình, cả hai đều đang vùng vẫy bên trong. Cuối cùng trong một cuộc hoan ái, giữa lúc cao triều hai người không hẹn mà cùng rút súng ra, hai viên đạn cùng lúc bắn thẳng vào tim đối phương, cùng nhau chết trong đỉnh cao của du͙© vọиɠ và tình yêu.

Chữ "dao" (刀) và "mong" (巴) ghép lại chính là chữ sắc (色), chữ sắc này sau cùng chính là con dao đâm thẳng vào tim ta để lại trong ta một vết sẹo sâu đậm không thể xoá nhoà. Chúng ta thường nghe anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mấy ai biết mỹ nhân cũng khó qua ải mỹ nhân.

Bộ phim điện ảnh này vừa là một bộ phim về tình yêu, lại vừa là một bộ phim dung hợp yếu tố lịch sử, chính trị và mặt tối của xã hội lại với nhau, đây là đề xuất của Tô Vãn Khanh, mà Tô Hạo Nam cũng đặt kỳ vọng rất lớn vào bộ phim này. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến để Tô Vãn Khanh đóng chính cho bộ phim, bởi vì bộ phim này có rất nhiều cảnh dung tục, cũng rất dễ nhận rất nhiều ý kiến trái chiều.

Thẩm Mộng Nhan do dự hồi lâu, cuối cùng thử duỗi tay muốn vuốt ve khuôn mặt Tô Hạo Nam, thế nhưng cánh tay kia rung lên hồi lâu vẫn vô lực buông xuống. Tô Hạo Nam nhíu mày lại, vừa định nói cái gì đó, lại bị lời nói của Tô Vãn Khanh ở bên cạnh cắt ngang.

"Anh, em thấy cô bé này rất hợp, về phần câu dẫn, để em dạy cô bé." Tô Vãn Khanh thong thả bước đến giữa sân khấu, nhìn thế nào cũng không ra ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Mộng Nhan, đang ôm cánh tay hơi ngẩng đầu lên.

Tô Hạo Nam có chút lo lắng, có chút tức giận trừng mắt nhìn cô, cũng may là hắn giấu không cho phóng viên biết địa điểm tuyển chọn người mới, nếu không câu nói này của cô không biết lại bị đám phóng viên đó viết thành ra cái gì rồi.

Những chuyện đó mặc dù sau khi Tô Vãn Khanh nổi tiếng cũng đã đưa tiền dán miệng không ít tên để nén xuống, nhưng người như cô, không biết có bao nhiêu người dòm ngó, muốn tạt nước bẩn vào người.

Nhưng mà nếu cô đã nói như vậy rồi, Tô Hạo Nam cũng không lo lắng gì nữa, dẫu sao cô em gái này cũng đã cầm trên tay không ít giải thưởng ảnh hậu. Chỉ là từ trước đến nay cô rất lười quản những chuyện như này, hôm nay sao lại tích cực như vậy.

Tô Vãn Khanh trực tiếp bỏ quên ánh mắt của Tô Hạo Nam, cô xoay người sang phía Thẩm Mộng Nhan, giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra ý tứ bên trong.

"Em, đi theo tôi." Thẩm Mộng Nhan mím môi, không hiểu nỗi vì sao người vừa rồi còn cười dịu dàng với nàng, bây giờ lại lạnh lùng đến vậy. Nàng nhìn Tô Vãn Khanh đã xoay người đi về phía hậu đài, nên cũng vội vàng chạy theo sau.

Tô Hạo Nam đứng trên sân khấu vỗ tay, ra hiệu cho mọi người đã có thể giải tán được rồi. Mọi người có mặt tại hiện trường bận bịu cả ngày, nhất thời thở ra một hơi, giải tán như ong vỡ tổ, còn không quên ra phía sau hậu đài thông báo cho những người khác biết để thu dọn trở về.

Tô Vãn Khanh mắt nhìn thẳng, đi về phía phòng trang điểm, hậu đài bây giờ yên ắng không một bóng người, cô mở cửa phòng trang điểm bước vào. Thẩm Mộng Nhan cũng theo sau cô, hai người họ lúc cùng bước vào nàng mới phát hiện Tô Vãn Khanh cao hơn nàng nửa cái đầu.

"Khoá cửa." Tô Vãn Khanh ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân, chiếc váy đen chật chội bó sát cặp mông cô, vẽ lên một đường cong hoàn mỹ.

Thẩm Mộng Nhan thấp thỏm không yên đứng ở cửa, phòng trang điểm này dường như đã không còn giống phòng trang điểm nữa, mà là một cái l*иg sắt bị một con quỷ chiếm cứ, còn có một miếng thịt béo bỡ đang để sát mép con quỷ ấy.

"Đồ ngốc, còn đứng đó làm gì, lại đây." Tô Vãn Khanh tuỳ tiện vuốt mái tóc của chính mình, có chút lười biếng tựa lưng vào ghế, đôi mắt như cười như không nhìn nàng.

Thẩm Mộng Nhan cảm thấy đôi mắt kia tựa như bủa vây lấy thân thể nàng, buộc nàng từng bước từng bước đi đến trước mặt Tô Vãn Khanh. Mái tóc đen dài có vài cọng xoã qua vai, nàng học theo động tác vừa rồi của Tô Vãn Khanh, vuốt hết tóc ra phía sau.

Tô Vãn Khanh nhìn chằm chằm vào chiếc cổ thon dài mà nàng để lộ sau khi vuốt tóc, siết chặt bàn tay lại.