Chương 1: Đến Quán Trà Sữa

Quỳnh sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ cô là thương nhân nhưng cô mắc một căn bệnh từ nhỏ, chỉ cần va chạm mạnh thì cô sẽ bất tỉnh ngay, vào một ngày nọ ở trường mẫu giáo, trong lúc đang chơi đuổi bắt với bạn bè thì Quỳnh vô tình vấp trúng hòn đá, ngã nhào ra, cú va chạm mạnh khiến đầu Quỳnh ong ong, ý thức dần dần yếu đi rồi rơi vào hôn mê. Cô giáo Quỳnh nghe thấy thế, hoảng lên không biết làm gì, một bên đưa Quỳnh đến bệnh viện, một bên gọi điện thoại cho gia đình, bố mẹ Quỳnh tới bệnh viện ngay, bác sĩ hẹn gặp riêng họ, chẳng biết nói gì mà một lát sau, hai vợ chồng trầm mặc đi ra, đợi Quỳnh tốt hơn rồi đưa cô về nhà. Họ cũng không nhắc tới chuyện này nhưng lại không cho Quỳnh chơi những môn thể thao vận động mạnh nữa.

Rồi thời gian lặng lẽ thoi đưa, Quỳnh đã vào cấp 3 rồi, thật nhanh quá, cô đã học xong lớp 10, ngày mai là ngày khai giảng, Quỳnh đang sửa soạn sách vở, áo quần đồng phục thì cửa phòng chợt mở, một bóng dáng ló vào.

“ Này, mày đừng có làm cái trò thoắt ẩn thoắt hiện đấy nhé !” - Quỳnh lên tiếng, tay vẫn xếp dọn sách vở.

Không cần nhìn cũng biết là Hoàng, một cậu bạn từ hồi nhỏ của cô, gọi là gì ấy nhỉ ? À đúng rồi, thanh mai trúc mã cơ đấy, tuy hơi nghịch nhưng vô cùng thông minh, nhan sắc thì... người bạn như cô không đánh giá được, phải xem người ngoài đánh giá, bản thân cô thì thấy bình thường, được cái hơi cao, hơn cô mỗi một cái đầu, cớ sao bọn con gái lại mê đến thế nhỉ ? Gu thẩm mĩ hơi khác lạ đấy !

Bóng dáng đó dừng lại, tới thu dọn sách vở cùng cô:

“Mày xếp dọn gì sớm thế ! Mai mới khai giảng cơ mà !”

“ Vậy mày định khi nào xếp ? Trước khi khai giảng 15 phút cơ à ?”

“Để tối rồi xếp, giờ đi ăn với tao đi !”



Quỳnh dừng tay lại, ngẩng mặt lên cảm thán:

“Tao hết tiền rồi !”

“Tao bao”

Ngay lập tức, cô thu gọn đồ đoàn vào cặp, đứng dậy vào tư thế sẵn sàng:

“Được thôi, mày đi ra kia đi, tao thu xếp để đi.”

Nói rồi đẩy cậu ta ra khỏi phòng, đến trước gương thay bộ đồ mới, ngắm nghía một chút rồi bước xuống phòng:

“Xuất phát đi, địa điểm mày tự chọn”

“Được thôi, đến tiệm trà sữa nhé ?”