Chương 447: Tịnh phu nhân (3)

Lão phu nhân dặn Thẩm Khác và Thẩm Tâm ở lại bệnh viện, còn bà ta được chị Hà

đỡ đi về phía thang máy.

“Chị dâu, chị mau về cùng bà nội đi, đừng khiến bà phải giận”, Thẩm Tâm nói nhỏ

với Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, nằm lấy tay cô ta nói: “Thẩm Tâm, đại thiếu gia

có bất kỳ chuyển biến nào, nhớ phải thông báo ngay cho chị biết, nhờ cả vào em

đấy”.

“Em biết rồi, chị yên tâm.

Sau khi nhận được lời hứa của Thẩm Tâm, Bạch Tinh Nhiên mới miễn cưỡng rời

khỏi phòng chăm sóc tích cực, cùng lão phu nhân đi về phía thang máy.

Lão phu nhân bảo chủ Vương lái xe đến thắng cổng từ đường phía sau nhà, sau đó

bảo Bạch Tinh Nhiên xuống xe.

Đứng trước cửa từ đường, Bạch Tinh Nhiên tưởng lão phu nhân lại định nhất có vào

trong từ đường chịu gia pháp, đang định lên tiếng bày tỏ kháng nghị, chị Hà lại

nháy mắt bảo có đi theo.

Bạch Tinh Nhiên nhìn lão phu nhân và chị Hà cùng đi vào, nghĩ bụng nếu lão phu

nhân bắt cô chịu gia pháp, chắc chắn sẽ không đích thân đưa cô đến từ đường.

không để cho cô nghĩ nhiều, lão phu nhân và chị Hà đã bước vào trong, cô không

thể không đi theo.

Từ trước đến giờ, lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân đều rất không muốn cô đến

từ đường, kể cả là khi bắt cô chịu gia pháp cũng phải có người trông chừng không

để cô đi vào trong một bước. Tuy cô rất thắc mắc về cái từ đường này, nhưng từ sau

khi bị Nam Cung Thiên Ân tức giận lần trước, cô không còn có ý định tìm hiểu bên

trong từ đường nữa.

Nhưng hôm nay lão phu nhân lại đưa cô đi vòng qua sảnh trước của từ đường rồi đi



thẳng vào trong.

Tuy đèn bên trong đều đã được mở,

nhưng ánh sáng vẫn cứ mập mờ, đi qua cánh cửa gỗ, càng đi vào bên trong Bạch

Tinh Nhiên càng cảm thấy sợ đến sởn gai ốc, cô bất giác đi nhanh hơn, nhìn chăm

chăm vào phía sau lưng lão phu nhân hỏi: “Bà nội, bà định đưa cháu đi đâu vậy?”.

Không phải là ném cô vào sảnh sau để chịu gia pháp đấy chứ? Hay là nhốt cô lại?Ép

cô phải rời xa Nam Cung Thiên Ân? Hay là sẽ gϊếŧ cô?

Cô không biết lão phu nhân trước đây xử lý sáu người vợ trước của Nam Cung

Thiên Ân như thế nào, cho nên cô sợ hãi, càng đi về phía sau càng sợ. Nhất là lúc



này lão phu nhân lại mặc kệ cô, không thèm trả lời câu hỏi của cô, biểu cảm trên

mặt vẫn là kỳ quặc đến ghê sợ.

Khoảnh khắc cô bước chân vào sảnh sau, Bạch Tinh Nhiên cắn răng, quay người

liền chạy quay trở lại. Nhưng cánh cửa gỗ vốn mở thì lúc này lại bị đóng vào, cô

sững sờ, quay đầu nhìn lão phu nhân phía sau.

Lão phu nhân cầm chiếc gậy trong tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.

“Hai người… định làm gì vậy?”, Bạch Tinh Nhiên sợ hãi nhìn bọn họ, bước chân từ

từ nhích lùi lại.

Lão phu nhân nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, cười chế nhạo nói: “Bạch tiểu thư chẳng

phải luôn tò mò về bí mật của nhà Nam Cung hay sao? Sao thế? Lúc này lại không

có gan đi theo tôi vào trong à?”.

Bạch Tinh Nhiên đơ người ra, ngạc nhiên nhìn thẳng vào lão phu nhân.

Bà ta đang nói gì thế?

Bí mật của nhà Nam Cung bà ta luôn che giấu tất cả mọi người, hôm nay lại muốn

nói với cô? Hơn nữa còn là đích thân lão phu nhân nói với cô?

Đúng thế, cô rất muốn biết bí mật của nhà Nam cung, rất muốn biết bí mật liên

quan đến tình nhân định mệnh, nếu lão phu nhân đã muốn nói với cô, cô đương

nhiên sẽ rất vui lòng để nghe.

Chân cô không bước lùi về phía sau nữa, ngược lại đi lên phía trước hai bước, e dè

nhìn lão phu nhân nói: “Bà muốn nói với cháu thật sao?”.

Vì sao chứ? Lão phu nhân rốt cuộc có mục đích gì?

Lão phu nhân không trả lời cô, quay người đi vào sảnh sau.

Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn cảnh kỳ dị xung quanh, vội vàng bước theo

Bước vào sảnh sau, cô nhìn thấy bước tranh Tịnh phu nhân trong ký ức, da đầu lập

tức tê dại. Cảnh tượng này luôn khiến có không phân biệt được là mơ hay là thật,

thế mà cô lại nhìn thấy lần nữa.

Lần trước khi có ngất đi trong từ đường, cô rõ ràng nhớ là mình đã nhìn thấy bức

tranh Tịnh phu nhân, nhìn thấy người phụ nữ năm trong chiếc quan tài bằng thủy

tỉnh. Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại cứ nói cô bị ngất ở sảnh trước, những gì cô

nhìn thấy đều chỉ là giấc mơ thôi.

Giờ xem ra, đây rõ ràng không phải giấc mơ, mà là sự thật

Cô nhớ phía sau bức tranh là một căn phòng nguy nga lộng lẫy, bên trong căn

phòng có một chiếc quan tài thủy tinh được che bởi một tấm lụa màu vàng, ảnh

mắt cô cứ thế nhìn lên cánh cửa gỗ được khóa chặt, tim cô đập thình thịch như



muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Thiếu phu nhân, thắp nén hương này đi”, bên cạnh cô đột nhiên vang lên giọng

của chị Hà.

Bạch Tinh Nhiên từ từ hoàn hồn lại, quay đầu sang nhìn lão phu nhân đang thấp

hương, trong tay chị Hà đang giơ một nén hương đã được châm sẵn. Cô run run

đưa hai tay lên, đón lấy nén hương đang tỏa khỏi nghi ngút từ tay chị Hà.

Lão phu nhân nhìn vào hai tay đang run lên của cô, lạnh lùng nhả ra một câu:

“Nếu sợ thì giờ có thể ra ngoài, tôi không ép.

Bạch Tinh Nhiên nuốt nước bọt trong miệng, cắn răng nói: “Cháu không sợ.

khó khăn lắm mới chờ được cơ hội này có đương nhiên không thể tùy tiện bỏ cuộc,

kể cả lúc này có rất sợ đi chăng nữa.

Sau khi thắp hương xong, lão phu nhân đến trước cánh cửa gỗ bị khóa kia, chị Hà

dùng chìa khóa mở cửa ra, rồi bước vào đầu tiên, đồng thời mở hết đèn bên trong

lên. Vẫn là những ánh đèn yếu ớt mờ ảo, tầm nhìn không được tốt lắm, nhưng Bạch

Tinh Nhiên vẫn nhìn thấy ngay được quan tài thủy tinh dưới tấm lụa kia.

Giống hệt với những gì cô nhìn thấy lần trước, đến cả vị trí và cách bày trí đều chưa

từng thay đổi.

Khi chị Hà chuẩn bị vén tấm lụa trên chiếc quan tài thủy tinh ra, Bạch Tinh Nhiên

vội vàng lên tiếng ngắn lại: “Không cần đầu

Chị Hà đưa mat nhìn cô, Bạch Tinh Nhiên nói với giọng rưng rưng: “Tôi… lần trước

đã nhìn rồi giờ không cần nhìn nữa”.

Thực ra lần trước cô chưa nhìn rõ mặt người phụ nữ trong chiếc quan tài thủy tình

kia, và cũng đã quên luôn khuôn mặt ấy từ lâu, lần trước khi nhìn thấy cô đã sợ

khϊếp vía rồi, giờ cô không muốn nhìn, cũng không dám nhìn nữa.

Cô quay người nói với lão phu nhân: “Bà nội, bà kể với cháu chuyện này là được,

cháu sợ nhìn thấy cô ta.

Lão phu nhân lại không làm theo mong muốn của cô, mà lật luôn tấm lụa trên cỗ

quan tài thủy tinh ra. Bạch Tinh Nhiên hét lên một câu, cô dùng hai tay che kín

mặt theo phản xạ, cơ thể cô càng run rẩy hơn.

Ôi trời ơi, cả đời này cô chưa từng nhìn thấy người chết, đến cả thi thể của bà ngoại

cô cũng chưa từng nhìn, giờ lại tiếp xúc với người chết kỳ lạ trong khoảng cách gần

như vậy? Còn phải đối mặt với cô ta trong cái buổi tối kỳ dị này?

“Cô ta chính là tình nhân kiếp trước của Thiên Ân, là người phụ nữ Thiên Ân từng

mắc nợ, giọng nói của lão phu nhân chậm rãi vang lên, từng chữ từng chữ một

trong không gian tĩnh mịch càng thêm kỳ quái hơn.