Chương 12: Tối qua…

“Tư, Minh, Cẩm?”

Nước mắt Thẩm Nhu ngừng lại, sau đó đặc biệt nghiêm túc mà suy nghĩ lời nói của anh.

Sau đó, cô nín khóc mỉm cười, giống như nghe được một câu chuyện cười, “Cậu ấy?”

“Không được không được, tôi không được…”

Cô giãy dụa ngồi dậy, vừa rồi còn đang khóc đến không thở nổi, lúc này đã cười lên, vô cùng ngốc nghếch.

Tư Minh Cẩm cũng chậm rãi ngồi dậy, đầu ngón tay đều là nước mắt của Thẩm Nhu.

Anh nhìn cô, khóe môi giật giật, “Sao lại không được?”

Trong nháy mắt hỏi ra câu đó, Tư Minh Cẩm cảm giác trái tim mình như nhảy lên tận cổ họng.

Thẩm Nhu ngồi lệch trên sofa, một tay chống sofa, chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể, đầu còn nghiêng ngả.

Đôi mắt vừa khóc xong giờ còn ngập nước, nụ cười tùy ý nơi khóe môi có vài phần kiều mỵ không nói nên lời.

Cô nói, “Anh đã gặp tín đồ nào dám làm bẩn thần linh tín ngưỡng của mình chưa?”

Lời này Tư Minh Cẩm không hiểu, còn muốn tiếp tục truy hỏi nhưng Thẩm Nhu lại không muốn nói về đề tài này.

Cô chậm rãi đứng lên, thân hình lay động đi tới phòng bếp, miệng còn lẩm bẩm, “Không nói chuyện thương tâm này nữa, đi tắm rửa…”

Tư Minh Cẩm vẫn còn ngồi trên sofa, nhìn thấy thân hình cô đi vào phòng bếp mới phản ứng được cô nói muốn đi tắm rửa.

Đi phòng bếp tắm rửa…

Quả nhiên đã quá say rồi.

Anh cũng đã nóng lòng, sao lại có thể vào lúc ý thức Thẩm Nhu không rõ ràng mà nói năng như vậy chứ.

Mà, sáng mai cô tỉnh dậy, cũng không nhớ được đâu đúng không?

Nghĩ tới đây, Tư Minh Cẩm khôi phục tinh thần, đứng dậy đi phòng bếp tìm người.



Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhu tỉnh lại.

Cửa sổ trong phòng mở ra, gió thổi vào trong, mơ hồ nghe được tiếng mưa tí tách bên ngoài.

Mưa xuống, thời tiết mát mẻ.

Thẩm Nhu kéo chiếc chăn mỏng đã trượt xuống thắt lưng, bao lấy toàn bộ cơ thể, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm bức màn trong phòng.

Một hồi lâu sau, suy nghĩ của cô mới quay trở lại, đầu cũng bắt đầu chuyển động.

Rất nhanh, Thẩm Nhu đã chú ý tới trang trí trong phòng có chút lạ mắt.

Đây không phải là phòng của cô?

Sau khi ý thức được điểm này, Thẩm Nhu ngồi dậy.

Cũng ngay lúc này, cửa bị người ta gõ vang, cách cánh cửa truyền tới giọng nam quyến rũ, “Thẩm Nhu, tỉnh chưa?”

Ngoài cửa là Tư Minh Cẩm, anh một đêm không ngủ, ở phòng đối diện làm việc.

Thỉnh thoảng anh sẽ tới trước cửa phòng Thẩm Nhu nghe động tĩnh bên trong. Vưaf rồi anh mới làm xong bữa sáng, đang do dự không biết nên gọi cô dậy hay không thì thấy có động tĩnh bên trong, cho nên anh mới gõ cửa hỏi một tiếng.

Mới đầu Thẩm Nhu cũng chưa nghe ra giọng nói của Tư Minh Cẩm, chần chờ không đáp lại.

Mãi cho tới khi cửa phòng bị đẩy ra, Tư Minh Cẩm nghiêng người đứng trước cửa, cũng không dám nhìn thẳng về phía cô, giống như sợ nhìn thấy gì đó không nên nhìn.

“Cậu không sao chứ?” Anh hỏi.

Thẩm Nhu há miệng thở dốc, hoài nghi bản thân đang nằm mơ, “Hội trưởng?”

Nếu không phải là mơ, sao Tư Minh Cẩm lại xuất hiện ở đây?

Nghe giọng nói kinh ngạc của cô, Tư Minh Cẩm mơ hồ đoán được cô đang nghĩ gì, mở miệng giải thích, “Tối qua cậu uống say, vừa lúc quán đó là quán của bạn tôi.”

“Tôi… đúng lúc qua đó ăn cơm.”

Giọng điệu Tư Minh Cẩm không được tự nhiên, bởi vì cuộc đời anh, không hiểu rõ nhất chính là nói dối.

Nhưng cũng may là Thẩm Nhu không hoài nghi lời của anh, sáng tỏ gật đầu, “Cho nên đây là nhà cậu?”

“Ừm.”

“Tôi tối qua…” Thẩm Nhu dừng một chút, nhìn quần áo trê người mình, là một chiếc áo phông của nam, “Quần áo của tôi…”

Tư Minh Cẩm nghĩ tới gì đó, hai tai nhanh chóng đỏ lên, “Quần áo của cậu bị ướt, lúc tắm, bị ướt.”

“Chiếc áo này tôi chưa mặc lần nào, rất sạch.”

Thẩm Nhu chớp mắt, ý cô không phải vậy.

Cô chỉ muốn biết, sau khi quần áo cô ướt, làm thế nào mà mặc được chiếc áo phông này lên người?

Quan trọng là, Thẩm Nhu có thể cảm nhận được, bên dưới quần áo cô không mặc đồ lót?!

Cho nên, quần áo là cô tự mặc hay là Tư Minh Cẩm?

Nếu là Tư Minh Cẩm…

Mặt Thẩm Nhu đỏ bừng, hai tai nóng lên, kìm lòng không được dùng chăn che khuất mặt.

May mà Tư Minh Cẩm rất nhanh đã hiểu ý cô.

Anh xấu hổ ho một tiếng, xoay người lại, đến gò má cũng không lộ ra cho Thẩm Nhu nhìn, hoảng hốt giải thích, “Quần áo là tự cậu mặc… mặc ngược…”

Anh nói như vậy, lúc này Thẩm Nhu mới cúi đầu nhìn áo phông trên người mình.

Đúng là mặc ngược!

Thẩm Nhu thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Tư Minh Cẩm giúp cô đưa quần áo đã hong khô tới phòng, “Thay quần áo rồi ra ăn sáng đi.”

Bữa sáng là cháo gà đã hầm 2 tiếng liền, rất ngon.

Sau khi buông đũa, cô không chút keo kiệt giơ ngón cái với anh, “Ăn rất ngon!”

“Hội trưởng, cậu thật không hổ là người toàn năng!”

Đây là hồi đi học, Thẩm Nhu nghe các học sinh nói.

Khi đó, Tư Minh Cẩm là truyền kì, thần thoại trong trường bọn họ, Thẩm Nhu thật không dám nghĩ, lúc còn sống lại còn được ăn bữa sáng Tư Minh Cẩm tự tay làm.

Thẩm Nhu xoa tay nghĩ, nhịn không được lặng lẽ liếc anh một cái.

Trùng hợp là Tư Minh Cẩm cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người bất ngờ giao nhau.

Không khí bỗng nhiên xấu hổ.

Vẫn là Tư Minh Cẩm ho nhẹ một tiếng đánh tan sự xấu hổ này, “Ăn sáng xong tính sao?”

Anh hỏi như vậy, Thẩm Nhu mới nhớ ra nguyên nhân tối qua uống say.

Tâm tình bỗng nhiên trầm xuống.

Tối qua lúc bắt gặp Giang Trì Ý và Cố Thiến, Thẩm Nhu cảm giác thế giới của mình như trực tiếp sụp đổ.

Không dám dừng lại, chỉ muốn chạy trốn, bởi vì cô không biết làm thế nào để đối mặt với hai người kia.

Trong lòng rất loạn, không thể nào không suy nghĩ.

Cho nên cô mới tùy tiện tìm một nơi, quyết định mua say.

Bây giờ nhớ lại hành vi trốn tránh tối qua của mình, căn bản là không giải quyết được vấn đề, thế nào cũng chỉ làm mọi chuyện trở nên phiền phức.

Sau một đêm, bây giờ cô cũng đã suy nghĩ kĩ.

Nghĩ tới đây, Thẩm Nhu nói cảm ơn Tư Minh Cẩm, chuẩn bị tạm biệt anh.

Bây giờ cô muốn tới Minh Cẩm biệt uyển ngay lập tức.

Nếu tối qua Giang Trì Ý và Cố Thiến thật sự xảy ra chuyện, bây giờ cô đuổi qua đó, nhất định có thể bắt gặp bọn họ.

Nếu như trong đó có hiểu lầm…

Thẩm Nhu cười tự giễu, cán cân trong lòng đã lệch, thật ra trong lòng cô cũng không quá tin tưởng chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm.

Tư Minh Cẩm cũng không nói gì, cũng không nhắc tới chuyện muốn đưa Thẩm Nhu đi.

Anh rất rõ ràng, đây là chuyện giữa Thẩm Nhu và Giang Trì Ý, lấy thân phận của anh bây giờ, không có tư cách nhúng tay vào chuyện tình cảm của họ.

Cho nên Tư Minh Cẩm chỉ đưa Thẩm Nhu đến cửa tiểu khu, còn giúp cô gọi xe.



Thẩm Nhu trực tiếp tới thẳng Minh Cẩm biệt uyển, hành lý cô cũng không lấy, tạm thời đặt trong nhà Tư Minh Cẩm.

Đến dưới lầu, Thẩm Nhu chú ý tới chiếc Cadillac của Giang Trì Ý vẫn còn ở đó.

Nói cách khác, bây giờ anh vẫn chưa đi.

Ý thức được điều này, lúc vào thang máy, Thẩm Nhu hơi chần chờ một chút.

Cô không xác định được nếu quả thật mình nhìn thấy thứ không nên thấy sẽ phản ứng như thế nào.

Cô cũng không xác định được rốt cuộc mình đã chuẩn bị tốt tâm lý hay chưa, liệu có thể chịu được đả kích lớn đến vậy không.

Thẩm Nhu ra khỏi thang máy, chậm rãi đi tới hộ 1501.

Dọc đường đi, cô liên tục làm công tác tư tưởng cho mình, tự thôi miên bản thân phải bình tĩnh đối mặt tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo.

Thế cho nên, Thẩm Nhu đến trước cửa 1501, sau khi lấy chìa khóa ra, còn đứng yên trước cửa khá lâu.

Cũng đúng lúc này, cửa phòng bị người mở ra từ trong.

Người mở cửa có vẻ hốt hoảng, sức lức rất lớn, cửa bị mở ra còn tạo ra một dòng khí xẹt qua mặt Thẩm Nhu.

Sợi tóc cô hơi bay lên, rồi lại mềm mại rơi xuống.

Trong nhà, Giang Trì Ý cầm áo khoác tây trang đang chuẩn bị ra ngoài ngây ngốc đứng yên một chỗ.

Nhìn thấy Thẩm Nhu đứng ngoài cửa, sắc mặt anh nguyên bản đã không dễ nhìn, lúc này lại càng trắng bệch.

Đáy mắt anh, có một loại hoảng sợ Thẩm Nhu chưa từng thấy.

Giọng nói của Giang Trì Ý cũng có chút run rẩy, “Tiểu… Tiểu Nhu…”

Thẩm Nhu không phản ứng, ánh mắt nặng nề nhìn anh, thu tất cả hoảng sợ và lo lắng của anh vào trong đáy mắt.

“Sao em lại tới đây? Không phải nói là gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em sao?”

Rất nhanh, Giang Trì Ý đã trấn định lại, tốc độ kia, quả thật làm cho Thẩm Nhu bội phục.

Không đợi Thẩm Nhu nhìn vào trong phòng, anh đã tiện tay đóng cửa, hiển nhiên là muốn che lấp cái gì.

Ánh mắt Thẩm Nhu rốt cuộc cũng rời khỏi người anh, không nhanh không chậm nhìn cánh cửa phía sau anh.

Dây đàn trong lòng cô căng lên từng hồi.

Có lẽ cô vẫn rất may mắn, không bắt gặp Giang Trì Ý và Cố Thiến trên giường.

Nghĩ một chút, cảm thấy trường hợp kia quá mức điên rồ, cô có khả năng sẽ vô cùng thất vọng.

“Tiểu Nhu?” Giang Trì Ý thấy cô vẫn luôn im lặng, vẻ mặt nặng nề không giống với trước đây, trong lòng anh vô cùng hoảng sợ.

Tuy rằng anh và Cố Thiến không xảy ra chuyện gì, nhưng sáng nay, sau khi anh tỉnh lại, Cố Thiến thật sự đã nằm bên cạnh anh.

Nếu không phải quần áo hai người vẫn còn nguyên, Giang Trì Ý nhất định đã cho rằng tối qua mình làm chuyện không nên làm với cô.

Theo lý thuyết, anh không làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Nhu, không nên hoảng hốt, nhưng chuyện Cố Thiến ở đây, anh chưa từng nói cho Thẩm Nhu biết.

Nơi này dù sao cũng là phòng cưới của anh và Thẩm Nhu, trước đó là do tiền trên người Cố Thiến không đủ, không thuê nổi phòng nên anh mới đồng ý cho cô ở tạm đây.

Cố Thiến cũng đồng y với anh, chỉ ở nhờ nửa tháng đến một tháng, nói cách khác, trước khi Giang Trì Ý và Thẩm Nhu kết hôn, cô nhất định sẽ chuyển ra ngoài.

Lúc ấy, Giang Trì Ý cảm thấy cô có chút đáng thương, sinh lòng trắc ẩn đồng ý.

Giang Trì Ý nghĩ là trước nay Thẩm Nhu rất rộng lượng, nhất định sẽ không vì anh để Cố Thiến ở tạm phòng cưới mà cáu kỉnh.

Cho nên anh không sợ hãi, căn bản cũng không nghĩ tới việc Thẩm Nhu biết chuyện Cố Thiến ở nhờ sẽ nghĩ sao.

Hoặc là, anh căn bản không sợ Thẩm Nhu phát hiện.

Chẳng qua tình huống hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì tối qua anh ngủ lại phòng cưới bên này.

Cùng với Cố Thiến cô nam quả nữ ngủ lại đây một đêm, anh vẫn có chút sợ hãi, sợ Thẩm Nhu sẽ tức giận.

Nhưng Giang Trì Ý cẩn thận suy nghĩ, cho dù Thẩm Nhu tức giận, anh cũng có cách dỗ dành cô là được rồi.

Nghĩ như vậy, cả người anh thả lỏng không ít, giọng điệu cũng tùy ý, “Em ăn sáng chưa? Chưa ăn thì chúng ta đi ăn đi, anh đói quá.”