Chương 1: Túi khóc chạy trốn bị bắt về / khóc chít chít mà nói về sau cũng không dám chạy nữa

” Hà Huyền Y ngươi được, năng lực không vừa rồi, hử?!”

Tiêu Dã nhìn nam nhân hèn nhát yếu đuối không chịu thành thật, càng giận sôi máu, âm điệu cất cao, “Lại đây!”

“Không muốn, ta không muốn ······”

Hà Huyền Y lắc lắc đầu, kéo một bên chăn qua che ở trên người, thân hình không nhỏ tận lực rúc vào trong, rơi vào trong mắt Tiêu Dã buồn cười cực kỳ, thấy nam nhân không phối hợp như thế, Tiêu Dã rốt cuộc không khắc chế được, Hà Huyền Y không biết võ công, dễ như trở bàn tay bị Tiêu Dã thô lỗ mà kéo chăn xuống, đem y đè ở dưới thân, bàn tay nâng đầu y, nhìn nam nhân vành mắt nhanh chóng phiếm hồng, bắt đầu cởi bỏ đám quần áo xám xịt của nam nhân

“Ngươi còn muốn chạy không!? Hử?!”

Tiêu Dã thô lỗ đưa ngón tay sâm nhập cửa huyệt phía sau nam nhân, thịt non đỏ tươi nháy mắt hút lấy, như cái miệng nhỏ ướt mềm mυ"ŧ đầu ngón tay hắn, Hà Huyền Y chạy trốn nửa tháng lửa giận vào lúc này tất cả chuyển biến thành dục hỏa, đầu ngón tay ở thành ruột sờ soạng, chuẩn xác mà tìm được điểm nhỏ gồ lên, đè xuống thật mạnh

“Ô ô ······ ngươi đã cưới vợ ······ vì sao còn phải làm việc này với ta······”

vành mắt nam nhân phiếm hồng, nước mắt trong suốt ào ào chảy xuống từ đôi mắt đen nhánh, y cho rằng Tiêu Dã bắt y về, là phải hảo hảo trách phạt y, không nghĩ tới lại vẫn làm loại sự tình này với y, cơ thể căng thẳng không cho ngón tay Tiêu Dã đi vào sâu hơn, nháy mắt liền bị Tiêu Dã đánh mông, thừa cơ lại chen vào một ngón tay

“Vì sao ? Đương nhiên là vì ta thích thân thể dâʍ đãиɠ của ngươi, ngươi xem, cái miệng nhỏ phía sau ngươi hút đến thật chặt.”

Nói xong lại ở trên cánh mông trắng nõn vỗ vỗ, cửa huyệt ướt mềm phát ra tiếng nước dính nhớp “Òm ọp”, sau khi ngón tay rút ra hình thành một cái tiểu nhục động đỏ tươi, nhiễm đầy nước sáng lấp lánh, đáy chậu nơi nơi đều là dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp

Hà Huyền Y nghe không hiểu ý tứ của Tiêu Dã, hắn đã cưới vợ, vì sao còn muốn làm như vậy với y? Còn chưa chờ y hiểu rõ ràng manh mối, dươиɠ ѵậŧ cực nóng Tiêu Dã đã xâm nhập vào cơ thể, đem nếp uốn từng chút căng ra, qυყ đầυ đâm vào huyệt tâm, thẳng lưng thao làm, tràng dịch nhão dính dính làm cho cán dính đầy nước da^ʍ lấp lánh, ngón tay còn nắm nhũ tiêm hồng diễm của y lôi kéo, “Ba” trước ngực đàn hồi, sờ tới nhũ thịt mềm múp, Hà Huyền Y rất sợ đau, bị Tiêu Dã nắm như vậy, phát ra nức nở ủy khuất

“Ôm ta.”

Tiêu Dã nhìn bộ dạng nam nhân cụp mi rũ mắt ủy khuất, dươиɠ ѵậŧ dưới háng lại trướng hơn nữa, bàn tay không chút do dự chộp lấy mông thịt che kín dấu tay, không thể tin được nam nhân nhát gan lại yếu đuối vậy mà dám chạy, hắn cần phải hung hăng cho y chút giáo huấn

Hà Huyền Y thấy thế kêu “Ô” một tiếng, sức lực cũng không thắng nổi Tiêu Dã, ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, lắc mông trốn tránh tay của nam nhân

“Ô ô ······ Tiêu Dã ······ a đau ······”

lại đổi lấy nam nhân càng thêm mạnh mẽ đâm chọc, cảm thấy y đang lắc mông câu dẫn hắn, bộ dạng y đoan trang nửa híp mắt hơi hơi thở dốc, sắc mặt cuối cùng tốt hơn chút

Hà Huyền Y trước kia ở Hà gia thôn bán bánh bao, làn da cứ trắng như bánh bao mới ra lò, nhưng mà ngón tay có chút thô ráp, cả thân thể đều mềm mụp thịt, phảng phất như véo một cái là có thể nặn ra nước ngọt ngào, không có học qua trường lớp, ép tới nóng nảy cũng chỉ biết khóc sướt mướt đầy nước mắt, giống như con thỏ nhỏ bị rơi vào bẫy thợ săn, xưa nay ở trước mặt nam nhân chỉ có chịu thiệt suốt

ủy khuất đến mỗi đêm đều dùng hai cái cái miệng nhỏ dưới thân nuốt ăn côn ŧᏂịŧ Tiêu Dã, toàn thân cũng chỉ có một đôi mắt tròn xoe có thể nhìn thôi, không nghĩ tới lão nam nhân luôn luôn ngoan ngoãn thế nhưng thừa dịp hắn đón dâu mà chạy, này làm sao không khiến Tiêu Dã sinh khí, tức muốn hộc máu tìm người trở về, dùng côn ŧᏂịŧ hung hăng đυ. cái miệng nhỏ ướt mềm phía sau cho hả giận

“Mở đôi mắt ra cho ta!”.

Hà Huyền Y vừa nghe liền không dám nhắm, lông mi run rẩymở to mắt, ủy ủy khuất khuất mà không dám nhìn Tiêu Dã, thân thể trắng nõn bị đỉnh không ngừng run lên, nhũ tiêm bên kia lại bị Tiêu Dã ngậm vào trong miệng mυ"ŧ lấy, chỉ có thể chảy nước mắt gọi tên Tiêu Dã, “Tiêu Dã ······ nhẹ chút ······ ô ô đau ······ sẽ bị mυ"ŧ hỏng······”

“Đau mới tốt, cho ngươi nhớ kỹ!”

Tiêu Dã sau khi nghe xong không chỉ không có nhẹ hơn, ngược lại gặm cắn thật mạnh lên, nhũ tiêm sung huyết giống như tuyết địa hồng mai yêu dã, dính đầy nước sáng lấp lánh, nghiệt căn dữ tợn ở mông thịt trắng nõn ra ra vào vào, dươиɠ ѵậŧ phía trước Hà Huyền Y cũng uất ức như chủ nhân, sau mấy chục cái đâm chọc, liền bắn tinh, lỗ nhỏ rơi xuống dịch trắng sền sệt, làm cho bụng hai người bị dính nhớp một mảnh

“Ưm······ quá nhanh Tiêu Dã ······ ô ô không chạy ······ cũng không dám nữa ······”

Hà Huyền Y gắt gao mà ôm Tiêu Dã, thành ruột vì y bắn tinh mà xoắn chặt, rồi lại bị côn ŧᏂịŧ cực nóng của nam nhân đυ. mở, cán ma sát với thành ruột giường như muốn cọ ra lửa, thấy nam nhân xin tha, mới vừa lòng bắn tinh, một cỗ bạch trọc nóng bỏng phun vào huyệt tâm, khiến ngón chân Hà Huyền Y đều cuộn lên, ghé vào ngực nam nhân nức nở, nước mắt ấm áp chảy ở trên ngực dính đầy mồ hôi mỏng nóng bỏng của Tiêu Dã

Tiêu Dã đương nhiên không tính dễ dàng buông tha y, xoay người lại, bàn tay sờ soạng vào giữa hai chân Hà Huyền Y, quả nhiên trên tay là một mảng sền sệt ướŧ áŧ, ngựa quen đường cũ mà sờ thịt đế sung huyết, hai mảnh hoa môi cũng đã phồng phồng, đem khe thịt ướŧ áŧ che đến kín mít, nước da^ʍ ướt đẫm chảy ra dính nhớp, thân thể Hà Huyền Y không khỏi co rúm lại, mang theo giọng mũi mềm mại cầu xin: “Đừng mà Tiêu Dã ······ từ bỏ ······”, lời còn chưa nói xong đã bị Tiêu Dã nhéo eo, “Chổng mông lên cho ta.”

Hà Huyền Y trong lòng cảm thấy cực kỳ thẹn, lại vẫn nghe lời chổng mông lên, nước mắt nhão dính dính chảy nửa khuôn mặt, eo đã mềm nhũn, lại bị Tiêu Dã xoa bóp da^ʍ đến sung huyết, toàn bộ thân thể phiếm hồng đều không ngừng run lên, nhục động phía sau tạm thời không có cách nào khép lại ào ạt chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, cửa huyệt hồng diễm mấp máy phun nước, Tiêu Dã thấy y nghe lời đẩy ra hai mảnh hoa môi đầy đặn, đầu ngón tay dính dâʍ ŧᏂủy̠ đâm vào thịt non tùy ý moi đào

“Tiêu Dã ······ ưm ừ······ không có sức lực ······”

Hà Huyền Y bị làm cho vòng eo đều đã run rẩy, giọng nói run rẩy cầu xin, bị Tiêu Dã nhanh tay ôm vào trong lòng ngực, ngón tay từng chút đi vào càng sâu, Hà Huyền Y tức khắc “Ô” một tiếng, đã triều xuy, ở trong lòng ngực Tiêu Dã khóc kêu thân thể căng chặt

“Tự mình nuốt côn ŧᏂịŧ vào đi.”

Tiêu Dã trầm thấp nói, ngữ khí không thể làm trái, Hà Huyền Y không dám ngỗ nghịch hắn, đôi mắt dễ nhìn lập tức đã trở nên vừa đỏ vừa sưng, lại vẫn nghe lời hắn nói cắn môi dưới, ngón tay thô lệ đẩy ra hoa môi ướŧ áŧ, không cẩn thận một chút đυ.ng đến thịt âm đế mẫn cảm, tức khắc như con thỏ trắng nhỏ gặp phải kinh hách động cũng không dám động, qua một hồi lâu mới dám lắc mông đem nghiệt căn to như cánh tay trẻ con kia nuốt vào, qυყ đầυ to lớn đỉnh tới tử ©υиɠ rồi, mắt đen ướŧ áŧ lại đong đầy nước mắt, chống lên nam nhân rắn chắc bụng nhỏ phập phập phồng phồng, rõ ràng eo đã mềm lại không có sức lực, cũng không dám dừng lại, nước mắt rơi xuống càng ngày càng nhiều, cuối cùng

“Oa” một cái khóc thành tiếng, cũng bất chấp thẹn thùng cái gì, ghé vào trước ngực Tiêu Dã rơi lệ, tính tình cái lão nam nhân này hoàn toàn buộc hắn đành phải hết cách, ho khan thở hổn hển

Tiêu Dã lúc này mới hoàn toàn tiêu khí, nhìn Hà Huyền Y nước mắt ủy khuất, ngực rầu rĩ đau đớn, rồi lại rất nhanh bị hắn đè xuống, mềm nhẹ hôn tới nước mắt không ngừng lăn xuống của y, biệt nữu hỏi: “Về sau còn dám chạy không? Hử?!”