Chương 1: Xuyên thư

Nhanh lên, mau đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu.

Úc Noãn, một bác sĩ tài ba và trẻ trung đang bận rộn đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Lúc này cả dãy hành lang trong bệnh viện dồn dập những tiếng bước chân.

Úc Noãn chạy vội tới phòng cấp cứu. Nhưng rồi không may, cô va chạm phải một cô gái trẻ khác và khiến bản thân té ngã xuống nền lạnh lẽo.

Lúc này ánh nhìn của cô dần trở nên tối sầm đi. Cô chẳng còn nhận thức được gì với mọi thứ xung quanh. Nhưng trước khi chìm vào bóng tối, cô vẫn có nghe thấy loáng thoáng tiếng gọi hốt hoảng của các bác sĩ, y tá khác:

- Bác sĩ Noãn, bác sĩ Noãn.

Thế nhưng, xen lẫn những câu nói kêu gọi cô ấy, cô lại bất giác nghe được ai đó thì thầm một câu:

- Xin hãy cứu tôi với.

Đây là tiếng gọi cầu cứu của bệnh nhân ư? Là bệnh nhân mà cô đang chuẩn bị làm phẫu thuật cứu sống ư? Nếu thế thì cô phải mau chóng tỉnh dậy mới được.

Và rồi đến khi tỉnh lại, cô phát hiện bản thân lại đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Xung quanh bốn bề đều là cây cỏ, sương mù bao phủ khắp nơi, bầu trời trên cao thì lại tối mịt mù.

Cô hoang mang khó hiểu, rồi trở nên sợ sệt. Chẳng lẽ mình thế mà lại bị bắt cóc? Cô đã nghĩ ra một lý do hết sức là vô lý để mà giải đáp sự thắc mắc lúc này của mình.

Chỉ có điều, khi nhìn xuống phần bụng của mình. Đột nhiên nó lại phình to ra, cả người đều nhuộm đầy màu đỏ tươi, một màu đặc trưng của máu.

Cô bây giờ càng lúc càng trở nên vô cùng hoảng loạn. Cố gắng gượng người ngồi dậy nhưng cũng vô ích. Cả cơ thể trở nên nặng nhọc, đầy đau đớn.

Chợt đầu của cô nhói đau lên y như rằng đang có hàng vạn cây kim chích vào. Cô đau điếng la to:

- Aaaa, đau quá.

Bỗng trong phút chốc, những ký ức đầy xa lạ đang tràn dần vào tâm trí của Úc Noãn. Những hình ảnh đau thương của một cô gái trẻ bị hành hạ thể xác lẫn tâm hồn, xen vào đó là một ánh mắt đầy uất ức, phẫn nộ của cô gái trẻ.

Cô dần dần thu thập được những mảnh vụn ký ức, vài khắc sau cô nhận thấy thì ra cô chính là đã xuyên rồi, đã thế còn xuyên ngay vào nữ phản diện xui xẻo, xấu số.

Cô biết rõ như thế chính là vì cốt truyện mà cô tiếp thu thật quá giống với một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết mà cô từng đọc, đã thế nhân vật này lại còn trùng tên với cô nên cô biết rất rõ.

Cuốn tiểu thuyết mà cô xuyên tên là “Tàn bạo yêu em”. Nghe tên thôi là đã thấy cẩu huyết rồi. Bởi vì sao? Vì nội dung chỉ toàn là sắc văn, đọc thôi cũng thấy ái ngại, đỏ mặt theo.

Ôi trời ạ, đây có lẽ nào là ý của Lão Thiên gia ư…? Nhưng mà tại sao cô lại bị xuyên vào cơ chứ, chẳng lẽ chỉ vì bị trùng tên thôi sao? Cô đây còn đang rất là bận rộn với việc cứu chữa cho bệnh nhân nữa mà.

…---------------------------…

Suy nghĩ cặn kẽ, cố gắng đan xen mọi chuyện lại với nhau. Sau đó cô nghĩ rằng chắc có lẽ chủ nhân của thân thể này do chết còn quá trẻ, nên là đã tìm đến cô và mong muốn cô có thể giúp đỡ cô ấy được sống tiếp.

Nghĩ vậy, cô liền muốn đứng dậy, nhưng cô cảm nhận được từ bụng truyền đến một cơn đau dữ dội, khi nhìn xuống Úc Noãn mới nhớ ra việc bản thân còn đang mang bầu.

Mà nhớ lại những ký ức lúc nãy thì quả là nguyên chủ của thân thể này đúng thật là đã có bầu gần tám tháng, mà điều m*á chó hơn là đây lại là của người “cha nuôi” - Giang Mạc của nguyên chủ .

Nói đúng hơn việc mang bầu này chính là kế hoạch mà “Giang Úc Noãn” tự tay tạo dựng nên. Cô ấy thật sự rất yêu người cha nuôi này của mình. Một tình yêu đầy ngang trái đã chớm nở, và để rồi kết thúc tình yêu đấy là một sự đầy đau thương.

Và đây cũng chính là người đàn ông mà Úc Noãn cô không nên đυ.ng vào, một trong những nam chủ đầy nham hiểm, độc ác nhất.

Nói mới nhớ, lúc cô xuyên qua đây cũng đáng lẽ là phân cảnh cuối cùng mà thân thể này phải chết trong rừng sâu nhưng chắc là do cô xuyên vào đúng lúc nên đã coi như chết đi sống lại, thoát được một kiếp nạn mà đáng lẽ cái nhân vật nữ phụ này thật sự phải nhận lấy.

Lúc này Úc Noãn chấp hai tay lại và nói nhỏ:

- Nếu như chúng ta đã có duyên đến thế. Thì sau này, chính Úc Noãn tôi sẽ thay cô sống tiếp một cuộc đời sau này. Tôi sẽ thay cô bảo vệ đứa nhỏ còn đang trong bụng. Hãy yên nghỉ đi nhé…

…-----------------------------…