Chương 33: Trưởng thành...

- Hic hic... có để lại rồi!

Đan Nghi chỉ vào chiếc điện thoại:

- Dì Dương nói, dùng điện thoại này là được, hic hic...

Đường Sa Sa giằng lấy điện thoại để xem nhưng muốn mở được điện thoại thì phải dùng vân tay của Đan Nghi.

Ả cầm lấy tay Đan Nghi ấn lên màn hình điện thoại, điện thoại mở ra.

Dì Dương để lại cho Đan Nghi không ít tiền,nhưng khi chi trả thì cũng phải dùng đến vân tay của Đan Nghi.

Mà loại thẻ này chỉ có thể chi trả chứ không thể chuyển khoản,cũng không thể rút tiền...

- Cái con mụ già chết tiệt này, phiền phức!

Đường Sa Sa vô cùng tức tối.

Nếu không phải cái điện thoại này vẫn có thể dùng để chi trả thì ả đã đập tan tành nó ra rồi.

Đan Nghi cười thầm trong bụng, muốn lừa tiền của chị đâu dễ dàng vậy?

Tài khoản này là cô nhờ dì Dương trực tiếp đến tìm một người bạn làm trong ngân hàng làm hộ. Tài khoản này chỉ có duy nhất một cái, chuyên chống trộm, chống lừa đảo.... Kể cả Đường Sa Sa có lấy trộm chiếc điện thoại này thì cũng không có tác dụng vì không có vân tay của Đan Nghi...

Mà điện thoại chỉ chấp nhận dấu vân tay trực tiếp từ cơ thể con người,nên dù có người làm giả dấu vân tay nhưng nhiệt độ không giống như nhiệt độ cơ thể người bình thường thì cũng không dùng được.

Cô thấy rất buồn cười khi nhìn bọn họ cuống cuồng lo sợ như vậy, cố ý hỏi:

- Sa Sa cậu tức giận cái gì thế?

- A! Không có gì! Không có gì!

Đường Sa Sa vội đáp.

- Cô ở trong nhà, không được đi đâu hết đâu, nghe chưa? Nhất định không được ra ngoài đâu đấy, bên ngoài có con sói rất to, nó ăn thịt người đấy!

Đan Nghi cố tỏ ra sợ hãi:

- Nghi Nghi sẽ không ra ngoài đâu, Nghi Nghi sợ sói lắm!

Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa đi ra ngoài, bên đi bên bàn bạc việc gì đó...

Đan Nghi biết rõ,bọn chúng chẳng có ý định gì tốt đẹp đâu, chắc chắn đang bàn cách để chiếm đoạt tiền trong tài khoản của cô.

Nhưng cô không hề sợ hãi,bọn chúng muốn đấu thì cô sẽ đấu đến cùng.

Cái trò chơi này cô cũng không muốn kết thúc quá sớm.

Đợi bọn chúng đi xa rồi thì Đan Nghi mới trở về căn hộ của Lục Thượng Hàn.

Mọi thứ trong căn hộ cũ đều khiến cô thấy khó chịu, thấy kinh tởm.

Trở về căn hộ kế bên cô mới thấy dễ chịu hơn...

Ngả mình trên sofa, vừa định mở máy tính ra thì thấy một tờ giấy, bên trên có nét chữ rồng bay phượng múa:

" Đồ ăn ở trên bàn,máy tính khóa rồi"

Rất rõ ràng, Lục Thượng Hàn không muốn cô xem những cảnh như tối qua, cũng không cho cô nhìn thấy cơ thể Bạch Văn Bình nữa.

-Nhỏ nhen!

Đan Nghi lầm bầm trong miệng.

Nhưng mùi thơm của thức ăn tỏa ra khiến cô thấy đói cồn cào, cô vui vẻ chạy đến bên bàn ăn.

Đan Nghi ăn uống no say rồi sốc lại tinh thần, chuẩn bị xem lại bài vở.

Cô là con gái độc nhất của Đan gia,sự nghiệp to lớn của gia đình sau này sẽ do cô chèo lái.

Ngày trước, ông ngoại và mẹ đều hết lời dặn dò cô nỗ lực học tập.

Nhưng khi đó còn nhỏ,cũng không hiểu vì sao phải nỗ lực, mà lại lớn lên dưới sự trở che của gia đình nên chưa bao giờ lo lắng về tương lai của bản thân.

Cô vẫn luôn giống như mọi thiên kim tiểu thư khác, tiêu tốn thời gian chỉ để ăn, chơi, mua sắm...

Còn có thể thi đậu vào ngôi trường nổi tiếng này cũng là do cô bẩm sinh thông minh và một phần là do may mắn.

Nhưng giờ đây, trải qua vụ tai nạn và những việc sau đó nữa thì cô đã trưởng thành hơn nhiều.

Giờ cô mới nhận ra,cha mẹ, người thân chả thể ở bên cô cả đời này,vinh quang của gia tộc cũng không thể chiếu rọi vĩnh viễn cho bản thân cô.

Không có ai mà cả đời được bình an, không trải qua sóng gió gập ghềnh cả...

Cuộc đời mình, mình phải tự tìm lối đi, có vậy mới có thể vững vàng đón nhận, đối mặt và vượt qua mọi khó khăn để đi tới thành công.