Chương 20: Có Kẻ Địch

Một tuần sau, như đã hứa, Minh Chính mời tất cả xuống núi. Y Kỳ Minh Thành và Âu Dương Hoằng đồng ý để cả đám đi, còn dặn dò: “Ninh Hinh còn nhỏ, hiếu động, hãy trông chừng nó cho cẩn thận.”

Nghe xong, Minh Khánh cố gắng nhịn cười, nhìn Ninh Hinh.

Con quỷ đó còn ai làm gì được nó chứ?

Rồi dặn dò tiếp: “Minh Khánh vừa khỏi bệnh, nên cũng chớ cho nó đi linh tinh. Minh Chính, còn là đại ca, phải để ý từng đứa đấy, Thi Nhân thì ta cũng không lo, nó rất hiểu chuyện.”

“Vâng. Đa tạ phụ thân quan tâm.”

Sau đó, cả bốn người đều xuống núi.

Bốn người tìm đến một quán rượu, rồi ngồi uống với nhau. Trước đó, cả Thi Nhân và Ninh Hinh đều đã giả nam trang.

Đang ngồi trong quán thì từ đâu, một đám hắc y nhân lao tới, mục tiêu chính là bốn người này.

Minh Chính hét lên: “Có kẻ địch!”

Minh Khánh thì không quan tâm gì nữa, lập tức che chắn cho Thi Nhân, còn Ninh Hinh thì tự bảo vệ được bản thân, hơn nữa còn đánh nhau với đám hắc y nhân này.

Đám hắc y nhân này võ nghệ tuy không thể nói là cao cường nhưng chắc chắn không vừa, làm cho Ninh Hinh phải chật vật. Không biết lần thứ bao nhiêu, Ninh Hinh cảm thấy phiền phức với cái cơ thể nhỏ bé này.

Nàng lấy kiếm của một tên, không kiêng nể gì mà gϊếŧ chết. Thấy vậy Minh Chính nói: “Gϊếŧ hết lấy đâu tìm chủ mưu?”

“Ta không gϊếŧ họ thì họ sẽ gϊếŧ ta thôi.”

Nói đoạn, nàng mặc kệ Minh Chính, tiếp tục gϊếŧ thêm nhiều tên nữa.

Thế nhưng kẻ địch quá đông, mà cơ thể này lại quá yếu ớt, nên Ninh Hinh kiệt sức. Cuối cùng, trước mắt nàng tối sầm.

Ninh Hinh khó nhọc mở mắt, trước mắt là một căn phòng chật hẹp, ẩm mốc, chỉ có vài ánh nến lập lòe. Bên cạnh nàng là hai nam nhân, đều có vẻ tỉnh táo, một người là Minh Chính, còn người kia, nàng không biết.

Nàng hỏi Minh Chính: “Có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta trúng mê hồn hương, đang bị nhốt ở địa bàn của bọn chúng.”

“Huynh có biết đây là đâu không?”



“Không, ta cũng trúng mê hồn hương mà.”

Nói cũng đúng.

“Vậy Cố tỷ và nhị biểu ca đâu?”

“Ta không biết.”

Nàng lại hỏi: “Vị kia là?”

Đó là một nam tử có khuôn mặt phải dùng đến hai từ “cực phẩm. Làn da màu đồng khỏe khắn, đường nét khuôn mặt nam tính, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng cùng đôi môi mỏng đầy khinh bạc. Ngoài ra, y còn có một đôi mắt rất đặc biệt. Đôi mắt này rất đẹp, cũng đẹp như đôi mắt của Minh Chính, nhưng mang một phong cách khác hoàn toàn. Nếu mắt của Minh Chính là đôi mắt phượng, lông mi dài, không một gợn sóng, mang đến cảm giác tĩnh tâm, thì đôi mắt của y lại sâu hun hút, mang một màu xanh sâu thẳm như màu của đại dương.

Minh Chính cười: “Muội thật sự không biết?”

Nàng nhíu mày: “Rồi mắc gì ta nói dối?”

“Cũng đúng. Đừng giận, đừng giận. Lỗi ta.”

Rồi Minh Chính chỉ vào người kia, nói: “Đó là đại công tử của Tư Đồ gia, Tư Đồ Bắc Dạ.”

Nàng hướng đến phía nam nhân kia, nhẹ gật đầu: “Tư Đồ công tử.”

Hắn hoàn toàn không biết hai người, nhưng dù vậy hắn vẫn gật đầu, chẳng qua không hề nhìn ai. Thấy vậy, nàng hỏi: “Trước kia, hai người gặp nhau rồi à?”

Minh Chính khẽ nói, âm thanh rất nhỏ: “Không. Bất quá vị Tư Đồ công tử này rất nổi tiếng. Ai cũng biết.”

“Sao?” Máu tò mò của nàng nổi lên.

“Nhìn không? Đôi mắt của cậu ta màu xanh kìa. Đâu có ai sinh ra như vậy đâu. Ngoại hình của cậu ta cũng không bình thường nữa.”

“Sao huynh ấy lại khác thường như vậy?”

Minh Chính ngẫm nghĩ, rồi nói: “Nghe nói mẫu thân là người đến từ Tây vực, nên cậu ta mới khác thường như vậy.”

Nàng có biết, người đến từ Tây vực và người của Nguyệt quốc không được phép kết hôn với nhau, vậy tại sao còn sinh ra được Tư Đồ Bắc Dạ? Mặc dù là chuyện của người ta, nhưng chỉ biết được nửa chừng như vậy, ai mà không khó chịu cho được.

Minh Chính thấy thế, bèn nói: “Tò mò thì nói luôn đi, sĩ diện.”

Nàng bĩu môi lên, nhưng không phản bác.



Minh Chính lại nói: “Luật pháp chỉ cấm kết hôn, chứ qua lại thì không hề. Hai người qua lại với nhau, sau đó sinh ra cậu ta. Mẫu thân cậu ta từ đó biến mất, không ai biết đi đâu.”

Mặc dù sống đã hơn hai mươi năm, nhưng hiểu biết về tình yêu của nàng vẫn còn rất nhiều hạn chế. Đặc biệt, vấn đề “ngoại thất” hoàn toàn không nằm trong ‘vùng phủ sóng’ của Ninh Hinh. Dù trước kia nàng từng có qua lại với người ta, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức thân thiết hơn bạn bè, chưa hề phát sinh chuyện gì, còn các ca ca, cũng không có ngoại thất. Hoặc là có nàng cũng không biết.

Tóm lại là nàng không hiểu.

Sau đó Minh Chính lại nói tiếp: “Chúng ta cần nói chuyện với cậu ta một chút.”

Hai người lân la đến chỗ Tư Đồ Bắc Dạ. Minh Chính gật đầu chào: “Tư Đồ công tử. Lần đầu gặp.”

Hắn liếc đôi mắt màu xanh dương đó lên, nhìn hai người, rồi nói: “Y Kỳ công tử, Âu Dương tiểu thư.”

Minh Chính nhìn về phía cửa, sau đó nói: “Chúng ta bây giờ cùng hội cùng thuyền rồi. Ta hy vọng Tư Đồ công tử cũng sẽ cùng chúng ta nghĩ cách thoát ra ngoài.”

Tư Đồ Bắc Dạ hờ hững nói: “Tất nhiên.”

Ninh Hinh đứng lên, sờ vào tường. Tường làm bằng sắt, rất dày. Nàng gõ lên tường, đáp lại chỉ là tiếng gõ như vô vọng đó.

“Còn tưởng có cái cơ quan mật đạo nào nữa chứ.”

Nàng lầm bầm.

Sau đó, nàng đến cuối phòng, đột nhiên thấy tai hơi buồn buồn. Nàng đưa tay sờ tai, thầm nghĩ chắc dính cái gì vào, sờ kĩ thì là đất, nhưng lại thấy tay cũng có cảm giác buồn buồn như vậy. Nàng áp sát hơn, thì nghe được tiếng gì đó, rất nhẹ, nhưng không biết là cái gì.

“Hai người đến đây xem đi.” Nàng nói với hai người ở đằng kia. Dù sao năng lực nàng bây giờ hạn chế, có người giúp vẫn tốt hơn.

Ngay lập tức, hai người đó đến xem.

Nàng nói: “Ta nghe được cái gì đó. Hai người giúp ta nghe xem xem là cái gì.”

Tư Đồ Bắc Dạ tiến lên: “Để ta nghe cho. Thính lực người Tây vực tốt lắm.”

Sau khi áp chặt tai vào tường nghe ngóng, Tư Đồ Bắc Dạ nói: “Đây là tiếng nước chảy. Hơn nữa ta còn ngửi thấy mùi đất, có vẻ chúng ta đang ở dưới lòng đất rồi.”

Dưới lòng đất?

“Xây được nơi như này dưới lòng đất. Hoặc là bọn rảnh rỗi cộng thừa tiền không còn gì để làm, hoặc là một thế lực lớn đã xây dựng chúng với mục đích nào đó và chắc chắn chẳng phải mục đích tốt đẹp gì. Còn nữa, dù nghe đi nghe lại thế nào, vẫn cảm thấy vế sau có lý hơn.