Chương 23: Tìm Cách Thoát Ra (1)

Ninh Hinh gật đầu: “Tạm thời quên Hô Diên gia đi, cái chính là làm sao để có thể thoát ra được khỏi đây.”

Bắc Dạ nói: “Tường này là tường sắt, không có khả năng đυ.c mà không bị phát hiện. Dù sao ngoài kia toàn cao thủ.”

“Thế làm thế nào?”

“Ta không biết.”

Cả ba người rơi vào trầm mặc.

Ngày hôm sau, lại một người khác tới đưa thức ăn. Có lẽ là sợ lâu ngày sinh thân quen nên đổi người liên tục.

Một hôm, Minh Chính hỏi: “Chỉ có ba bọn ta bị bắt thôi à?”

“Không. Còn nhiều người nữa.”

Nói như vậy là hắn không phải là người bắt Minh Chính và Ninh Hinh hôm đó.

“Vậy họ ở đâu vậy?”

Người kia nâng đôi mắt tràn đầy nghi hoặc lên hỏi: “Ngươi hỏi làm gì?”

“Để biết.”

Nàng nghĩ, hắn sẽ không trả lời.

Ai ngờ, người kia nói: “Ở những gian bên cạnh.”

Sau khi người kia đi, Minh Chính nói: “Biết như vậy lúc ra cũng sẽ cứu được họ.”

“Vấn đề là thân mình lo chưa xong kìa.”

Một câu nói của Ninh Hinh kéo hắn về thực tại.

“Nhưng hình như ta có nghe nói mấy ngày nữa ở đây tổ chức lễ hiến tế cúng bái gì thì phải.” Ninh Hinh nói tiếp

Thấy Minh Chính nghi hoặc nhìn nàng, Bắc Dạ cũng đáp: “Có loáng thoáng nghe qua. Mấy tên lính gác có nói. Hình như là hai hôm nữa.”

“Thảo nào dạo này nhộn nhịp hẳn.” Minh Chính cảm thán

“Đến lúc đó là trốn đi được rồi.” Ninh Hinh nói tiếp

Lúc này, Minh Chính nói: “Nếu ta nhớ không lầm, thì người nhà Hô Diên gia hằng năm đều tổ chức một lễ tế thần.”

“Vậy thì may rồi. Muội cũng không biết là có bao nhiêu người bị bắt, dù sao hôm đó nếu như không ai tới phòng chúng ta thì chắc chắn phải đυ.c tường thật khẽ khàng để mà đi, còn nếu có người tới thì tốt.”

“Đúng vậy.”

Đến ngày hôm đó, không có một ai tới cả.



Tất cả đều bù đầu vì lễ tế đó, Bắc Dạ nói: “Đây là tường sắt, nhưng ngoài kia ồn ào như vậy, chắc là vẫn được.”

Rồi y nói tiếp: “Y Kỳ huynh phá tường nhé, ở Tây Vực Dị tộc có một kết giới có thể giảm thiểu tối đa tiếng ồn. Trước kia ta không dùng vì người ở đây toàn cao thủ, hôm nay ồn ào như vậy rất tốt. Còn Ninh Hinh, muội trông xem, nếu có ai đến thì nói cho chúng ta biết.”

Hai người lập tức làm theo.

Kết giới của Bắc Dạ rất kỳ lạ, hoàn toàn không màu, hơn nữa lại thỏa mái tiến vào, phạm vi cũng không rộng. Chỉ là nếu đứng ở phía ngoài kết giới, cộng thêm tiếng ồn bên ngoài, thực sự là không nghe thấy gì.

Để cho chắc ăn, Minh Chính phá hẳn ba bức tường.

Bức tường phía sau lộ ra chính là đất, không có gì cả. Bức tường thứ hai cũng vậy, còn bức tường cuối lộ ra một căn phòng.

Lập tức ba người đi vào căn phòng này. Trước khi đi, Ninh Hinh còn cố ý dùng nội lực đẩy đất đi. Thấy hai người kia ngạc nhiên, nàng nói: “Ta nghĩ đánh lạc hướng bọn họ không có gì không tốt.”

Hai người gật đâu đồng ý.

Sau đó, cả ba người đi vào căn phòng kia. Căn phòng kia rất rộng, ở cuối phòng mới thấy ánh sáng le lói, hắt lên ba người ngồi trong đó. Dù rằng điều kiện ánh sáng không tốt, nàng vẫn nhìn ra được. Đó là Thi Nhân, Minh Khánh và một người nữa.

Đột nhiên, trong lòng Ninh Hinh trào dâng một cảm giác lạ lùng không biết tên.

Minh Chính lên tiếng: “Nhị đệ, biểu muội, hai người không sao chứ?”

Minh Khánh trả lời: “Tạ ca ca quan tâm. Chúng ta vẫn ổn.”

Rồi nhìn Bắc Dạ: “Vị kia là Tư Đồ đại công tử?”

“Là ta.”

Sau đó hắn lại hỏi: “Sao mọi người đến được đây?”

“Hôm nay có lễ tế, chúng ta tranh thủ thời gian bỏ trốn. Đệ không biết sao?”

Minh Khánh lắc đầu: “Thảo nào hôm nay ồn ào thế. Chỉ là nội công của ta chưa khôi phục hoàn toàn, không làm được gì. ở đây có ai không phải cao thủ, ta đành bất lực.”

Được rồi, nàng cảm thấy rất có lỗi đấy.

Sau đó Minh Chính hỏi người kia: “Vị này là?”

Đó là một nam tử trông rất chững chạc, làn da trắng trẻo, dù không như Bắc Dạ, nhưng trông cũng rất thư sinh. Hơn nữa đôi mắt lại linh động, nhìn thế nào cũng ra một người tinh nghịch. Hắn nói: “Tại hạ là tam công tử Mộ Dung gia, Mộ Dung Triết Hạo.”

Sau khi xong phần chào hỏi, Minh Chính nói: “Mộ Dung công tử là bị bắt tới đây sao?”

“Chính là như vậy. Các vị hẳn cũng vậy đi.”

“đúng thế, dám ở địa bàn Âu Dương gia gây sự, lại còn biết rõ hành tung của chúng ta, chắc không phải kẻ tầm thường. Nhân tiện có Minh Khánh ở đây, đệ có để lộ chuyện chúng ta đi ra ngoài cho ai biết không?”

Minh Khánh lắc đầu: “người hầu Âu Dương gia ai cũng biết chuyện đó.”



Ninh Hinh lên tiếng: “Bây giờ thoát khỏi đây đã, chuyện đó tính sau. Chỉ cần tra ra xem hôm đó có kẻ nào truyền tin ra ngoài là được.”

“Đúng vậy.”

Mộ Dung Triết Hạo lúc này nói: “Đi theo ta. Ta biết đường.”

“Tại sao ngươi lại biết đường?” Bắc Dạ không giấu được sự nghi ngờ.

“Mộ Dung gia đang điều tra Hô Diên gia, ta chính là thực hiện kế ‘không vào hang cọp sao bắt được cọp’. Ở đây có người của Mộ Dung gia, ta sẽ truyền tín hiệu cho bọn họ.”

Minh Chính: “Hiện tại không tin ngươi thì không còn cách khác. Chỉ là người không trúng mê hương sao?”

“Chúng ta điều tra hết rồi, nên mê hương đó có thuốc giải. Thôi, hãy mau lên. Âu Dương tiểu thư và Cố tiểu thư nhớ cẩn thận.”

Ninh Hinh gật đầu: “Ngươi khéo lo cho ta. Mau dẫn đường.”

Minh Khánh cũng đùa: “Đúng vậy. khéo lo quá. Thương tích của ta là nàng tặng đấy, vẫn còn đau đây. Ra tay đến là tàn độc.”

Nàng lườm Minh Khánh một cái, còn Triết Hạo thì ngạc nhiên nhìn.

Minh Chính biết không giải thích không xong, nhưng đại sự không thể chậm trễ: “Trên đường nói.”

Sau đó, sáu người phá tường rồi lại chạy trốn, đi rất lâu, cuối cùng đến một mật đạo.

Người Minh Chính đầy mồ hôi, hắn còn phải cõng Thi Nhân trên lưng. Dù sao hắn cõng nàng là hợp lý nhất.

Thi Nhân hỏi: “Biểu ca mệt ạ?”

“Có chút chút.”

Nói không thì là nói dối.

“Hay huynh thả ta xuống?”

“Thả xuống cho muội đi bộ hả? Hay để ai cõng?”

Ai cũng không ổn. Bởi vì Thi Nhân là hôn thê của Minh Chính.

“Muội có nặng không?” Thi Nhân lại hỏi

“Không nặng.”

“Huynh còn cõng được không?”

“Được.”

Bây giờ thì Thi Nhân thấy, nữ tử biết cầm kì thi họa, vào những lúc như này thực vô dụng. Như Ninh Hinh, muội ấy không quẩn chân ai, còn có thể giúp đỡ được người khác.

Bắc Dạ lúc này cũng mệt lử, lập kết giới khiến trên người y thở hổn hển, Ninh Hinh cũng phải tương trợ sức lực cho y. Còn Minh Chính, không những cõng Thi Nhân, còn có phá tường, nên Minh Khánh phải hiệp trợ. Mà vị Mộ Dung công tử kia thì chỉ dẫn đường, bởi lẽ hắn bệnh tật từ nhỏ, võ công không tốt lắm, nội lực cũng yếu.