Chương 3: Xích Mích Với Tạ Tiên Sinh

Tạ tiên sinh tức đến mặt mũi trắng bệch. Ông tự nhận bản thân giỏi số một số hai, ngay cả quý tộc quan lại cũng từng dạy qua, không ai không vị nể, vậy mà nữ oa này cư nhiên dám ngủ gật?! Còn Âu Dương Tuyết thì cười trộm, Âu Dương Ninh Hinh, phen này ngươi gặp nạn rồi!

Tạ tiên sinh nói với A Đậu: “Đánh thức tiểu thư ngươi dậy!”

Thấy sắc mặt âm trầm của Tạ tiên sinh, A Đậu rón rén lại gần Ninh Hinh, khẽ nói: “Tiểu thư, mau dậy di.”

Lòng cảnh giác của Ninh Hinh rất cao, khi nghe thấy câu nói của Tạ tiên sinh thì đã dậy rồi, chẳng qua muốn chọc lão tý thôi.

Thấy Ninh Hinh đã tỉnh, Tạ tiên sinh nghiến răng hỏi: “Âu Dương tiểu thư chê tài học ta hèn kém, không muốn nghe hay là đã biết hết rồi, cảm thấy không cần nghe nữa?”

Xem ra là tức rồi đây.

Ninh Hinh chỉ cười: “Ninh Hinh nào dám có ý đó. Chẳng qua là buồn ngủ thì ngủ mà thôi.”

Buồn ngủ thì ngủ á? Cái lý do này mà cũng nghĩ ra được!

Âu Dương Tuyết nghiêm mặt nói: “Nhị muội à, ta còn nghe sáng nay muội nói ngủ rất tốt, thế nào lại buồn ngủ rồi?”

Ninh Hinh lạnh mặt: “Ta với tiên sinh nói chuyện, không phiền tỷ chen vào.”

Âu Dương Tuyết nhất thời á khẩu, trong lòng độc ác rủa Ninh Hinh bị Tạ tiên sinh chỉnh chết đi.

Tạ tiên sinh nói: “Chuyện hôm nay là con không đúng, nếu ta hỏi con trả lời được, vậy coi như thôi.”

“Vâng, mời tiên sinh.”

“Ta đang giảng bài ‘Tặng đặc tiến Nhữ Dương vương nhị thập vận’, vốn là yêu cầu về học thuộc, bây giờ con đọc ta nghe.”

Âu Dương Tuyết suýt thì cười thành tiếng. Bài thơ này dài như vậy, còn lâu Âu Dương Ninh Hinh mới học được.

Nhưng ngược lại Ninh Hinh lại cảm thấy may mắn. Nàng chữ nghĩa không nhiều lắm, bất quá khả năng ghi nhớ rất tốt, vừa rồi dù sao cũng đọc bài này một hai lần, bây giờ có gì mà đọc lại không được? Thế là nàng bắt đầu đọc, trong sự ghen tức của Âu Dương Tuyết, và sự hài lòng của Tạ tiên sinh.

Đặc tiến quần công biểu,

Thiên nhân túc đức thăng.

Sương đề thiên lý tuấn,

Phong cách cửu tiêu bằng.

Phục lễ cầu hào phát,

Duy trung vong tẩm hưng.

Thánh tình thường hữu quyến,

Triều thoái nhược vô bằng.

Tiên lễ lai phù nghĩ,

Kỳ mao hoặc tứ ưng.

Thanh quan trần bất tạp,

Trung sứ nhật tương thăng.

Vãn tiết hỉ du giản,

Bình cư hiếu nghĩa xưng.

Tự đa thân đệ ngạc,

Thuỳ cảm vấn sơn lăng?

Học nghiệp thuần nho phú,

Từ hoa triết tượng năng.

Bút phi loan tủng lập,

Chương bãi phượng khiêu đằng.



Tinh lý thông đàm tiếu,

Vong hình hướng hữu bằng.

Thốn trường kham khiển quyển,

Nhất nặc khởi kiêu căng.

Dĩ thiểm quy Tào Thực,

Hà như đối Lý Ưng.

Chiêu yếu ân lũ chí,

Sùng trọng lực nan thăng,

Phi vụ sơ hoan tịch,

Cao thu sảng khí trừng.

Tôn lôi lâm cực phố,

Cưu nhạn túc trương đăng.

Hoa nguyệt cùng du yến,

Viêm thiên tị úc chưng.

Nghiên hàn kim tỉnh thuỷ,

Diêm động ngọc hồ băng.

Biều ẩm duy tam kính,

Nham thê tại bách tằng.

Mậu trì lãi trắc hải,

Huống ấp tửu như Thằng.

Hồng bảo ninh toàn bí,

Đan thê thứ khả lăng.

Hoài vương môn hạ khách,

Chung bất quý Tôn Đăng.

Dịch nghĩa:

Quan đặc tiến có thể coi là người thay mặt cho toàn thể các quan,

Trời sinh có óc thông minh lại đức độ cao vời.

Ông như con ngựa ngàn dặm bốn vó như có dính sương,

Như con chim bằng vυ"t trời xanh, lông tung trong gió.

Giữ lễ nên chăm chút tới râu tóc,

Gìn lòng trung nên quên cả giấc ngủ.

Lòng vua đối với ông rất khăng khít,

Sau buổi chầu, ông không tỏ lòng quý mến đó với mọi người.

Nào là ban cho rượu tiên nổi tăm như kiến bò,

Hay là ban cho con chim ưng có bộ lông tuyết đẹp.

Nơi cửa nhà ông không có bụi nhơ dính,

Viên quản gia thông báo số tân khách hàng ngày.



Vào cuối tiết thì đi vui chơi đây đó,

Việc xử sự trong nhà rất có hiếu nghĩa.

Vốn có nhiều lòng quý mến anh em,

Ai dám đề cập tới cái lăng mộ trên núi.

Về việc học, ông đạt tới mức thuần thục,

Và lại là một tay tài trong chốn văn chương.

Khi vung bút là khiến chim loan sờ sững,

Viết xong bài thì chim phượng múa may.

Ông sẵn óc tế nhị trong câu đùa dỡn,

Quên địa vị mà hoà đồng với bạn bè.

Có tấc lòng luôn luôn săn đón,

Không tiếc rẻ khi “ừ” một tiếng.

Tôi đã khiêm tốn nhận ông khen ngang với Tào Thực,

Sao biết rằng cũng đọ với Lý Ưng.

Mời gọi tới khiến tôi càng mang ơn ông nhiều,

Quí chuộng càng cao tài sức tôi khó đáp ứng.

Vén mây mù kia để vui trong ban tối,

Gạn lọc để có được mùa thu trong.

Bình chén bỏ đầy nơi cuối bãi,

Chim cưu chim nhạn tới đậu nơi có giăng đèn.

Trong khung cảnh đẹp thì tận hưởng buổi yến tiệc,

Gập lúc trời nóng bức thì là nơi hưởng mát.

Nghiên mực lạnh vì đựng nước lấy từ giếng đá lên.

Mái rèm lay động trong khung cảnh thật là thanh khiết.

Bầu nước uống chỉ có ở nơi làng cũ,

Ở ẩn tại nơi núi cao tới trăm tầng.

Vả lấy vỏ ngao mà đong nước biển,

Sao lại có thể uống rượu như nước sông Thằng tuôn được.

Sách “Hồng bảo” sao mà nói rõ hết bí quyết tu tiên,

Đường lối này có thể bỏ qua được.

Hỡi những vị tân khách của Hoài Nam vương,

Rồi cuối cùng cũng theo kịp Tôn Đăng.

Tạ tiên sinh nghiêm mặt, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa vui vẻ: “Thuộc thì tốt, nhưng lần sau đừng nên như vậy nữa.”

“Vâng.”

Sau đó, Ninh Hinh ném cho Âu Dương Tuyết một ánh mắt rét lạnh, làm cả người nàng ta run lên.

--