Chương 32

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

CHƯƠNG 32

Cô vốn tưởng, vốn tưởng rằng có thể thay đổi gì đó.

Cô thầm điều chỉnh cảm xúc một chút.

Chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng vào giây phút đó, MC đột nhiên lại kích động vạn phần mà mở miệng nói: “Còn có, Diệp Thương Ngôn! Chúc mừng cậu ba Diệp!”

Không ngờ, lại đột nhiên tuyên bố.

Cố Quân Tường ở trên màn hình, nụ cười nơi khóe miệng lập tức cứng đờ.

Thật sự khó mà che đi sự biến hóa của cảm xúc.

Nhưng lúc này ống kính đều đã tập trung trên mặt của Diệp Thương Ngôn.

Anh dường như rất là thản nhiên mà chấp nhận kết quả này.

Kể từ khi chưa tuyên bố anh, anh cũng đã như vậy rồi, mang theo nụ cười nhạt, tỉnh bơ như không.

Lúc này khi tuyên bố có anh, anh cũng như vậy, trầm ổn nội liễm, vinh nhục không kinh.

“Tên này cũng ngon ghê nhỉ!” Hạ Tư Tư nhịn không được mà mở miệng.

Rõ ràng là lời biểu dương, nhưng trong miệng cô ta lại giống như đang thổ tào vậy.

Nhưng Diệp Thương Ngôn hôm nay, quả thực có quá nhiều điểm sáng bắt mắt, khó có thể bỏ qua và khó mà chấp nhận được.

Hạ Tư Tư có cảm xúc này thì cũng rất bình thường.

“Tôi đã nói là cậu ba Diệp tốt hơn rồi mà.” Nhân viên phục vụ cũng không nhịn được sự hưng phấn mà nói, lúc đó còn sợ đắc tội tới An Hạnh Nhi, liền vội vàng bổ sung: “Giống anh Cố.”

An Hạnh Nhi cười khẽ một tiếng.

Diệp Thương Ngôn, quả thực đã cho cô kinh hỉ.

Cô nói với Hạ Tư Tư: “Đi thôi.”

“Không coi bọn họ nhận giải sao?” Hạ Tư Tư như vẫn chưa được tận hứng.

An Hạnh Nhi chả quan tâm đến Hạ Tư Tư, cô nói với nhân viên: “Làm phiền đưa vương miện này đến biệt thự nhà họ An.”

“Dạ được, cô An.” Nhân viên phục vụ vội vàng đáp.

An Hạnh Nhi đi ra khỏi phòng tiếp đãi.

Vào giây phút Hạ Tư Tư đi theo, lại quay đầu nhìn vài cái.

Lúc này nhìn thấy Diệp Thương Ngôn và Cố Quân Tường ở trên màn ảnh đang cùng trong một khung hình.

Chị Hạnh Nhi thật đúng là hỏa nhãn kim tinh.

Nhìn thế nào thì Diệp Thương Ngôn cũng đẹp trai hơn Cố Quân Tường đến bốn vạn tám ngàn dặm.

Cô ta vội vàng đuổi theo, ngồi vào trong chiếc xe nhỏ của An Hạnh Nhi.

Hạ Tư Tư vừa lên xe thì cứ không ngừng nói về Diệp Thương Ngôn, cho dù An Hạnh Nhi không có đáp lại thì cũng vô cùng hưng phấn.

“Tớ đã hẹn với Tiêu Việt Duệ ăn cơm.” An Hạnh Nhi đột nhiên lên tiếng.

Hạ Tư Tư lập tức ngây ngốc.

Cô ta sững sờ mà nhìn An Hạnh Nhi: “Cậu mới nói gì cơ?”

“Tớ nói tớ đã hẹn Tiêu Việt Duệ ăn cơm, ở Luận Anh Hùng, ăn món đặc sản mà cậu thích nhất.” An Hạnh Nhi lặp lại.

“Cậu điên rồi sao?” Hạ Tư Tư xù lông lên.

Đầu tóc sắp dựng đứng lên luôn rồi.

An Hạnh Nhi ngược lại cười một cái: “Cậu kích động như vậy làm gì? Tiêu Việt Duệ về nước, thân là bạn bè thì không nên tẩy trần cho cậu ta sao?”

“Cậu ta về cả nửa tháng rồi, bây giờ cậu kêu tẩy trần? Hơn nữa, từ khi nào mà hai người thành bạn bè rồi vậy.”

“Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cái này mà không tính là bạn bè thì thế nào mới được gọi là bạn bè.”

“Cậu biết rõ tớ rất ghét cậu ta mà.” Bộ dạng Hạ Tư Tư có chút ủy khuất.

“Tớ nhớ năm đó, hình như cậu đã từng nói thích cậu ta.” Khóe môi An Hạnh Nhi cong lên.

Khuôn mặt Hạ Tư Tư lập tức đỏ lên, cô ta lòng đầy căm phẫn mà nói: “Đó là hồi tớ còn niên thiếu không hiểu chuyện. Càng huống hồ lúc đó 15, 16 tuổi, biết cái gì gọi là thích chứ, chính là vào thời kỳ thanh xuân một giây ngu ngốc, tưởng tim đập nhanh một chút là thích, trên thực tế thì đó là rối loạn tim không thường xuyên nhưng tần suất bình thường, chỉ là do tớ nghĩ lệch đi mà thôi. Sau này tớ vừa gặp được Nhϊếp Tử Danh thì mới biết cái gì gọi là thích chân chính.”

“Vậy ư?”

“Đúng là vậy đó. Bây giờ tớ và Nhϊếp Tử Danh dính như sam, tình cảm tốt hơn cậu và Cố Quân Tường....chậc chậc chậc, tình cảm của tớ và Tử Danh không thèm giống như cậu và Cố Quân Tường, bọn tớ sẽ bạc đầu đến già!” Hạ Tư Tư rất kiên định.