Chương 663: Liều mạng một lần, không gian mê chướng

**********

Chương 663: Liều mạng một lần, không gian mê chướng

Trong lúc giật mình thì cây giáo một mét tám kèm theo rất nhiều Minh Kình đã bay tới trước người tộc trưởng Mặc, hung hăng đâm vào ngực của tộc trưởng Mặc, may mà tộc trưởng Mặc đã phản ứng cực nhanh, sau khi kinh ngạc đã đưa tay đón đỡ. "Đùng!"

Kèm theo một tiếng vang dội ngập trời, dưới một giáo của Lý Vệ, cho dù tộc trưởng Mặc là Nhị Cảnh Minh Tâm thì vẫn bị đẩy lùi lại về sau mấy bước, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Chênh lệch một cảnh giới, lần thứ nhất đánh nhau, tộc trưởng Mặc đã bị Lý vệ đánh lui.

Kết quả như vậy đã ngoài dự đoán của mọi người.

Ngay sau đó... "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!"

Chung quanh không ngừng truyền đến âm thanh vang dội, không ngừng có người bị đẩy lui, mà những người bị đẩy lui kia, phần lớn đều là cường giả Minh Cảnh của bên tộc trưởng Mặc.

Thậm chí trong đó có hai người có sức chiến đấu tương đối kém, phải nói là hai thẳng xui xẻo không kịp đề phòng, phản ứng quá chậm, còn không có hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì đã bị gϊếŧ chết tại chỗ, chết thẳng cẳng.

Cho nên trận doanh hai bên vừa chạm vào thì đã tách ra, rõ ràng là bên của tộc trưởng Mặc có thực lực mạnh hơn, hết lần này tới lần khác lại lâm vào trong hoàn cảnh xấu.

Rõ ràng, tám cường giả Minh Cảnh xông vào theo Lý Vệ, là người bảo vệ Long cung, hoặc là con cháu đời sau của tôn chủ Thìn Sát, bản thân bọn họ sống ở trong Long Cung, cho nên bọn họ biết cách lợi dụng trận pháp mê cung để tấn công đột ngột. "Con mẹ nó!"

Đám người Âm Thiên Kỳ lùi ra khỏi phạm vi trận pháp đều mở to hai mắt nhìn, suýt chút nữa đã ngoác mồm kinh ngạc, không dám tin nói: "Trời ạ! Con mẹ nó. Tôi vừa mới nhìn thấy cái gì vậy? Công kích của những người kia không có tác dụng sao? Thế mà đánh không được đám người Lý Vê?" "Gặp quỷ!" " Loại chuyện gặp quỷ này, ông đây đã lớn như vậy nhưng mà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy." "Cũng may mà vừa rồi không có ngu ngốc tiến lên theo.."

Vừa kinh ngạc thì bọn họ cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

Phải biết rằng, Long Cung bị tấn công, trước đó Lý Vệ đã tiến vào điện Minh Anh, gọi bọn họ cũng tới đây để ngăn địch, thì trên đường tới, Lý Vệ cũng không có nhắc tới trận pháp mê cung, cũng không có nói cho bọn họ biết làm thế nào để lợi dụng trận pháp mê cung. "Là không gian mê chướng!"

Thực lực yếu nhất là Lý. Trâm Anh lại là người bình tĩnh nhất, cô ta liếc nhìn một vòng chung quanh, đọc tin tức liên quan đến đại trận mê cung ở trong đầu những người bảo vệ Long Cung, sau đó nói: "Cái gọi là đại trận mê cung, kỳ thực là mượn nhờ những chùm sáng bảy màu kia để cho thị giác người ta nhận lấy ảnh hưởng, cho người ta cảm giác giống như là không gian rối loạn, rõ ràng đối phương đang đứng trước mặt mình, nhưng mà minh lại không thể đυ.ng tới đối phương, không tấn công được đối phương" "Hơn nữa, trận pháp mê cung bị Lý Vệ điều khiển, cho nên có thể đề cao chiến lực của bên bọn họ, đồng thời suy yếu chiến lực của đối phương, cứ kéo dài tình huống như thế, thì ngược lại sẽ xoay chuyển được tình thế." "Điều này cũng là lý do vì sao Lý Vệ biết rõ đối phương có cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm tồn tại, mà vẫn có sức mạnh dám chém gϊếŧ đối phương...

Lý Vệ không ngu!

Nếu như ở tình huống chắc chắn phải thua, anh ta tự nhiên sẽ không mang người xông đi lên để chịu chết vô ích. "A?"

Đám người Âm Thiên Kỳ đều nhìn về phía Lý Trâm Anh, bộ dạng nửa tin nửa ngờ, trong lòng tự nhủ: "Chúng ta đều nhìn không ra, cô thì có thể nhìn ra sao? Gạt quỷ à?" "Đều cẩn thận!"

Đừng nói là đám người Âm Thiên Kỳ, cho dù là cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm như tộc trưởng Mặc và Tổ Kỳ Sơn, bản thân ở trong trận cũng không có cách nào nhìn ra manh mối gì, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hội hột, chỉ nghe tộc trưởng Mặc lớn tiếng nhắc nhở: Trận pháp này có chút cổ quái. Nghĩ biện pháp vội vàng rút khỏi đi!"

Dứt lời, tộc trưởng Mặc cũng rất quyết đoán, đánh một cái thì phát hiện điều không hợp lý, căn bản không còn ý định tiếp tục chém gϊếŧ với Lý Vệ ở trong trận pháp nữa, quay người trốn đi, muốn thoát khỏi phạm vi của trận pháp.

Thấy thế

Tổ Kỳ Sơn và mười mấy cường giả Minh Cảnh đương nhiên cũng ing dám lưu lại, lập tức hoá thành từng cái tàn ảnh xông mạnh về phía bên ngoài trận pháp. "Muốn đi?"

Lý Vệ hừ lạnh một tiếng: "Không có dễ dàng như vậy"

Tiếp đó!

Lý Vệ tung người nhảy lên, cầm cây giáo một mét tám, khí thế hung hãng dẫn người đuổi gϊếŧ theo.

Phạm vi bao phủ của trận pháp mê cung chỉ vẻn vẹn có gần trăm mét, theo lý thuyết, dựa theo tốc độ của đám người tộc trưởng Mặc, bọn họ muốn chạy trốn thì chớp mắt là có thể chạy ra khỏi phạm vi của trận pháp, vì thế nên sau một lát, đã xuất hiện một màn để cho bọn họ càng thêm khϊếp sợ.

Chỉ thấy!

Thân ảnh đám người tộc trưởng Mặc không ngừng đi qua đi lại ở trong trận pháp, tốc độ nhanh tới cực điểm, nhưng mà vẫn bị giam ở bên trong trận pháp, căn bản là trốn không ra được!

Giống như là...

Giống như là gặp quỷ đả tường vậy!

Rõ ràng đã nhìn thấy biên giới trận pháp ở chỗ này, rõ ràng đang xông về phía trước, một mực xông thẳng về phía trước, thế mà vẫn không có rời khỏi phạm vi của trận pháp, nhìn từ bên ngoài thì thấy, bộ dáng của bọn họ giống như một đám con ruổi không đầu bay lung tung vậy, cảnh tượng quỷ dị không nói nên lời, khiến cho người ta không rét mà run. "Ầm ầm!"

Ầm ầm!" "Ầm ầm!"

Trong quá trình phá trận thì không ngừng có người bị đám người Lý Vệ đuổi gϊếŧ mà mất mạng, ưu thế về số người bên tộc trưởng Mặc dần dần bị san bằng, rất nhanh sau đó thì chỉ còn có tám người đang đau khổ kiên trì. "Vân minh chủ!" Cập nh*ật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом

Trong lúc sống còn, tộc trưởng Mặc cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cầu cứu, ầm ĩ hồ lớn về phía Vân minh chủ đang đồ sát những con cháu đời sau của tôn chủ Thìn Sát trong những tòa cung điện kia: "Nơi này có bẫy! Vân minh chủ mau tới trợ giúp!"

Tiếng nói như tiếng sấm, truyền khắp toàn bộ Long cung!

Mà lúc này, Vẫn minh chủ đã phá được l*иg ánh sáng của trận pháp ở phía trên tòa cung điện thứ sáu, đang đồ sát trắng trợn ở trong tòa cung điện này, đột nhiên nghe được âm thanh cầu cứu của tộc trưởng Mặc, Vân minh chủ dừng động tác trên tay lại, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía xa bên này.

Liếc mắt.

Chỉ nhìn một mắt, sắc mặt của Vân minh chủ đã đột ngột thay đổi, nhíu chặt lông mày lại, hiển nhiên cũng đã kinh ngạc vì chùm sáng bảy màu của trận pháp mê cung. ông ta không chút do dự và chần chờ nào, phá cửa sổ ra, trực tiếp nhảy ra tòa cung điện này, cả người ông ta hoá thành một tàn ảnh tia chớp, xông mạnh về vị trí của trận pháp mê cung. "Đùng!"

Người còn chưa đến, cách biệt khoảng trăm mét, Vân minh chủ đã cách không khí bổ ra một chưởng tới. Sau một lát, một thanh kiếm cực lớn được huyền hóa từ rất nhiều Minh Kình đã trống rỗng xuất hiện, đâm thủng bầu trời đêm, mang theo sát khí lẫm liệt, gào thét mà đâm về phía trận pháp mê cung chói mắt kia.

Hơn trăm mét, một cái chớp mắt đã tới! "Đùng!"

Khi thanh kiếm đâm vào chùm sáng bảy màu của trận pháp mê cung, thì có âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra, cả toà trận pháp cũng vì thế mà run lên, những chùm sáng bảy màu cũng lấp loẻ theo, giống như lúc nào cũng có thể dập tắt vậy.

Xem như người điều khiển trận pháp mê cung, Lý Vệ nhận được sức mạnh và tăng phúc từ trận pháp, đồng thời cũng gánh vác áp lực cực lớn, giống như là hoà thành một thể với trận pháp vậy, cho nên khi trận pháp bị công kích, sắc mặt của anh ta đã hoàn toàn trắng bệch, một ngụm máu tươi như đi ngược dòng nước, vọt lên tới cổ họng, nhưng mà bị anh ta cố gắng nuốt trở về, không có phun đi ra. "Gϊếŧ cho tôi!"

Lý Vệ giở cây giáo một mét tám trong tay lên, đầu giáo chỉ thẳng về phía tộc trưởng Mặc và Tổ Kỳ Sơn, anh ta cần răng, trầm giọng nói: "Trước khi trận pháp bị phá huỷ thì phải làm thịt hai tên chó Nhị Cảnh Minh Tâm này."

Chênh lệch giữa Nhị Cảnh Minh Tâm và Nhất Cảnh Minh Khí rất khó mà bù đắp được, một khi trận pháp bị phá huỷ, mất đi sức mạnh gia trì và tăng phúc từ trận pháp, để cho tộc trưởng Mặc và Tổ Kỳ Sơn chạy ra ngoài, kết hợp với Vân minh chủ. Đến lúc đó, đám người Lý Vệ chỉ có thể chờ chết, Long Cung cũng thật sự xong đời.

Cho nên bọn họ chỉ có thể liều mạng một lần