Chương 1

Edit – beta: Điềm Điềm

**********************

# Tứ hoàng tử của hoàng gia thay em trai gả đi #

# Trận chiến Tinh Hải, Nguyên soái đại nhân còn sống hay đã chết #

# Đệ nhất Nguyên soái phu nhân lại là Beta #

[ Động thái của vương thất lần này đúng là 666*, Tần Nguyên soái mất tích, vị hôn thê trực tiếp từ Omega Ngũ hoàng tử đổi thành Beta Tứ hoàng tử!!!!]

*Quá dữ, quá trâu bò

[ Thật ra tôi cũng hiểu được, dù sao Omega đối với Đế quốc mà nói cũng là tài nguyên vô cùng khan hiếm, nói một câu không dễ nghe, Tần Nguyên soái trở về thì còn tốt, nếu thật sự là… Chẳng lẽ còn muốn để cho một Omega thủ tiết sao, huống chi không có Alpha, Omega trong kỳ phát tình phải qua như thế nào? Cả đời dựa vào thuốc ức chế hay sao? Vậy chẳng phải rất đáng thương hả? ]

[ Chỉ có tôi cảm thấy là Tứ hoàng tử Beta rất đáng thương sao, nếu Tần Nguyên soái không có việc gì, chuyện này chắc là không tới lượt cậu ấy, hiện tại Tần Nguyên soái mất tích, cậu ấy lập tức bị đẩy ra thế vai, Tứ hoàng tử mới là thảm nhất chứ? ]

[ Nghe nói Tứ hoàng tử là do Vương hậu trước sinh ra, cũng là đứa con duy nhất, hình như lúc sinh ra cũng là Omega, sau đó vì tuyến thể bị tổn thương nên mới được coi là Beta, cũng là một người đáng thương.]

[ Tôi lại không cảm thấy Tứ hoàng tử đáng thương, nói thật, hiện tại Tần Nguyên soái chỉ là mất tích, cũng không phải đã xác định hắn…. Nếu có một ngày Tần Nguyên soái trở về, vậy cậu ta chính là phu nhân Nguyên soái, một Omega bị tổn thương tuyến thể, nếu là trước kia cơ hội này sao đến lượt cậu ta, vận may hiện tại của cậu ta dù tốt hay không, cũng được hơn tùy tiện gả cho một người vô danh tiểu tốt, ít nhất cậu ta vẫn còn cơ hội. ]

——

Dung Hề vốn chỉ muốn lên để hủy bỏ thông báo livestream, lại bị tin tức đột nhiên xuất hiện ở phía trên khu trò chuyện chung làm cho giật nảy mình, cậu biết chuyện cậu kết hôn với Tần Tinh Lan nhất định sẽ khiến công chúng khϊếp sợ.

Dù sao cũng là do đổi một Omega thành Beta. Dù cho vương thất không vì Tần Tinh Lan mất tích mà trực tiếp hủy hôn ước, nhưng một Beta làm sao có thể sánh ngang với Omega quý báu?

Dung Hề lướt sơ qua những bình luận trôi nổi phía trên khu trò chuyện, có chút ngoài ý muốn mà nhìn chằm chằm mấy bình luận vì cậu mà tranh luận, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, thật ra tình huống này cũng không quá tệ nhỉ.

Rời khỏi trang livestream của quang võng*, Dung Hề đem mấy cái hộp chất đống trên mặt đất mở ra, đồ đạc bên trong đều là do cậu tích góp mấy năm nay kể từ khi đến thế giới này.

Cậu vốn không phải là người của thế giới này, mà nơi này bất quá chỉ là một quyển sách nhân thú ABO mà cậu đã xem qua.

Thế giới này có sự phân chia giữa thú nhân hùng tính và thú nhân thư tính, hùng tính là tất cả các Alpha, Beta có thể hóa thú, trong khi đó thư tính là Omega, Beta không thể tiến hành hóa thú.

Mà cậu bất hạnh xuyên thành hoàng tử pháo hôi* bị tổn thương tuyến thể, cần thay em trai Omega gả cho vị Nguyên soái mất tích.

*Bia đỡ đạn, nhận vật làm nền…..

Trên thực tế khi Dung Hề xuyên đến nơi này, thân thể này mới bảy tám tuổi, lúc đó cậu còn là Omega thư tính quý giá như trong sách nói.

Sau một vụ bắt cóc cậu bị tổn thương tuyến thể, hiện giờ ở trong mắt mọi người cậu chính là một Beta bình thường không có phản ứng với bất kỳ tin tức tố nào. Chỉ là đối với Dung Hề mà nói, làm một Beta không có thời kỳ phát tình, so với làm một Omega bị ảnh hưởng bởi tin tức tố thì thuận tiện hơn rất nhiều.

Dung Hề lấy quần áo trong thùng ra xếp vào trong tủ, trong lúc này người máy nhỏ đi theo bên chân cậu thoạt nhìn có chút lo sợ không yên, màn hình trên đầu xuất hiện một đống biểu tượng rối loạn: “Chủ nhân, 0520 cũng muốn giúp đỡ.”

0520 nghiêng đầu, chỉ cao đến bắp chân Dung Hề, lúc này có chút lo lắng xoay quanh cậu, giọng nói đáng yêu vang lên, lộ ra một chút buồn tủi.

Dung Hề cẩn thận đem toàn bộ bình thủy tinh trắng để chế tác hương liệu đặt lên bàn sắp xếp lại. Sau khi nghe thấy âm thanh của 0520, cậu cười đưa tay sờ sờ đầu của nó: “Vậy 0520 có thể giúp tôi đem hộp rỗng trên mặt đất sắp xếp lại một chỗ không?”

” Được ạ, chủ nhân! ” Là người máy quản gia toàn năng, 0520 lại bởi vì được Dung Hề cưng chiều quá mức mà thường xuyên cảm thấy khủng hoảng. Lúc này màn hình của nó sau khi nhận được chỉ thị công việc, từ trong một đống loạn mã xuất hiện mặt “^ – ^”, sau đó lại vây quanh chân Dung Hề hai vòng, mới vui vẻ nhấc hai cái chân ngắn của mình đi sắp xếp lại hộp rỗng.

Dung Hề nhìn 0520 bởi vì giúp cậu làm việc mà vui vẻ không thôi, nghĩ đến lúc mới gặp 0520, nó đã bị nguyên chủ coi là đối tượng phát tiết cảm xúc trong một thời gian dài, một thân vỏ ngoài màu xám bạc loang lổ, nhưng nó vẫn hướng cậu mở bàn tay nhỏ bé, hỏi cậu có cần sự trợ giúp của mình hay không. Cho dù bị chủ nhân trách móc khắc nghiệt, mất đi vẻ ngoài vốn nên sáng sủa, nhưng 0520 vẫn tuân thủ thủ trình tự làm người máy quản gia mà chăm sóc cậu.

Bây giờ dọn ra khỏi vương cung, không cần nhìn sắc mặt của những người đó mà sinh hoạt. Ít nhất trước khi Tần Tinh Lan trở về, cậu có thể làm những việc mà cậu muốn làm.

Mấy năm nay cậu cũng tiết kiệm không ít tiền, đến lúc đó có thể đổi cho 0520 một cái vỏ ngoài đẹp mắt, rồi lại thay thế những linh kiện đã cũ không còn nhạy bén đối với người máy nhỏ này, làm cho người máy nhỏ của cậu một lần nữa trở nên xinh đẹp lanh lợi.

Đối với cậu, 0520 không phải là người máy, mà là một thành viên trong gia đình.

Động tác của 0520 trong quá trình dọn dẹp dần dần chậm lại, Dung Hề lấy bộ sạc ra đặt lên tường: “0520, phải sạc rồi.”

Người máy nhỏ nhìn đồ trên mặt đất chưa được sắp xếp xong: “Chủ nhân, 0520 có thể sạc điện rồi tiếp tục thu dọn, 0520 có thể hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, 0520 muốn… tiếp tục thu dọn…”

Cậu đặt người máy nhỏ lên vị trí sạc: “Vậy lát nữa 0520 sạc xong lại tiếp tục thu dọn nhé, được chứ?”

“Vâng, chủ nhân “^ – ^”

Dung Hề sắp xếp đồ đạc xong, không chạm gì trên mặt đất, để lại cho 0520 thu dọn sau.

Từ trong phòng đi ra, cậu đứng trên thềm gỗ. Từ lần đầu tiên cậu bước vào nơi này, liền phát hiện phong cách phủ Nguyên soái là phong cách đình viện kiểu Nhật Bản, chỉ là không biết Tần Tinh Lan có phải còn có nhà riêng khác, nên không thường xuyên ở bên này hay không? Hay là đối với việc xây dựng đình viện không có hứng thú, vì nơi này vẫn còn giữ nguyên bộ dáng nguyên thủy nhất, làm cho phủ Nguyên soái tuy rộng lớn nhưng lại mang đến hơi thở chết chóc nặng nề.

Nếu có thể, cậu hy vọng sẽ được thay đổi lại nơi này.

Đi dọc theo hành lang bằng gỗ, đối với tương lai có thể phải sống ở đây rất lâu, Dung Hề chuẩn bị nhìn thật kỹ nơi này.

Ván gỗ dưới chân phát ra âm thanh kẽo kẹt, không gian tuy yên tĩnh lại có thêm một phần sức sống. Không khí có chút ngột ngạt, trên tinh cầu Thủ đô bốn mùa rõ ràng, tháng bảy tháng tám chính là thời điểm nóng nhất trong năm, chỉ là đi ra ngoài một chút mà trên trán Dung Hề đã đổ một lớp mồ hôi.

Một mạch đi tới cửa rẽ, Dung Hề dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhìn xung quanh trống trải tiêu điều, xem ra cần phải đem việc cải tạo nơi này đưa lên lịch trình, ít nhất vào lúc này của năm sau, cậu có thể có một chỗ mát mẻ để tránh nóng ở đây.

Dung Hề đang đánh giá bốn phía bỗng nhiên dừng lại, đồng tử co rút, đôi môi mỏng đỏ hồng nhẹ nhàng mở ra, biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Cho dù cậu được xuyên sách, biết Tần Tinh Lan mất tích trong trận chiến Tinh Hải sẽ trở về, nhưng cậu không nghĩ tới sẽ gặp mặt nhanh như vậy, lại dùng cách thức như vầy……..

Trên bãi đất trống cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một con sư tử lớn ngoại hình hung hãn, nằm sấp ở nơi đó giống như một ngọn núi đá nguy nga, chỉ là cái bờm vốn nên có màu vàng rực rỡ, uy phong lẫm liệt giờ đây bết lại cùng một chỗ, mắt trái bị che dưới bờm bởi vì bị thương mà sưng tấy không mở ra được. Nhưng mặc dù như vậy, con mắt phải coi như vẫn tốt, trong nháy mắt khi nhìn thấy Dung Hề, ánh mắt đó chứa sự cảnh giác mang theo phần hung ác.

Dung Hề đứng trên thềm gỗ, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Cậu nhớ tới trong sách giới thiệu, nguyên chủ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tinh Lan đã bị bộ dáng của hắn dọa sợ, nếu không cũng sẽ không ghét bỏ hắn… Chỉ là cậu không nghĩ tới hắn lại thảm hại…đến như vậy!

Nghĩ lại, đây chỉ là vết thương bên ngoài cậu nhìn thấy, căn cứ theo trong sách viết, Tần Tinh Lan bị thương nặng nhất là tinh thần trì mà Alpha và Omega đều có, tinh thần trì sụp đổ, dẫn đến tinh thần lực không khống chế được, thậm chí ngay cả hình người cũng không duy trì được. Đối với Alpha kiêu ngạo mà nói là một đả kích trí mạng.

Rất khó để tưởng tượng được, một người bị thương như vậy, lại bị bạn đời mới cưới ghét bỏ, Đế quốc cũng bởi vì vậy mà từ bỏ hắn, Tần Tinh Lan chỉ biết dựa vào nghị lực mạnh mẽ. Rốt cuộc làm sao mà hắn vượt qua được đoạn thời gian đen tối này? Bất quá cũng bởi vì như vậy nên sau này Tần Tinh Lan mới hắc hóa, cậu cảm thấy mọi chuyện đều có lý do của nó, chỉ là sau đó quyển sách này tạm ngưng, kết cục cuối cùng là gì cậu cũng không biết.

Nhưng hiện tại, bất kể là vì để không đi lại vết xe đổ của nguyên chủ, hay là vì chính bản thân mình, Dung Hề cũng muốn cho chú sư tử lớn đang chật vật này một chút sự quan tâm.

Dung Hề đi xuống thềm, từng bước đi về phía sư tử lớn đang nằm sấp ở đó, ánh mắt nhìn cậu lộ ra vẻ hung dữ. Khi cậu đến gần, trong cổ họng sư tử lớn nằm trên mặt đất phát ra một tiếng gầm gừ khàn khàn, là để cảnh cáo cậu.

Nhìn tiểu thư tính không ngừng tới gần hắn, con mắt còn nhìn rõ của Tần Tinh Lan nổi lên một tia mê mang, nhưng rất nhanh lại bị thay thế bởi sự hung ác. Hắn giãy giụa đứng lên, chân sau vốn bởi vì bị thương nên biến hình gắng gượng chống xuống mặt đất, vết thương trên người bởi vì động tác của hắn lần nữa nứt ra, máu tươi chảy xuống, mặt đất dưới thân đã sớm bị máu trên người hắn nhuộm đỏ. Cho dù như thế, hắn vẫn chịu đựng đau đớn trên người, chịu đựng nỗi đau vỡ vụn của tinh thần trì, đứng ở nơi đó, gầm nhẹ uy hϊếp Dung Hề đang tới gần hắn.

Đừng đến đây, nếu lại đây, tôi sẽ… ăn cậu…

” Đừng sợ, không đau nữa đâu.”

Omega trước mắt nhỏ yếu, bất lực, mang theo hương mật đào ngọt ngào, đặt bàn tay mềm mại lên trán hắn, mang theo nhiệt độ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được, phá vỡ chông gai xông vào đáy lòng đang gợn sóng của hắn.

**********************