Chương 1: Rơi vào ổ sói (khẩu giao)

Cuối hạ, đại học quốc phòng Bắc Kinh.

Bắc Kinh tại thời điểm này, đừng nhìn đã sắp qua hè, thời tiết vẫn vô cùng nóng.

Giữa trưa nếu đứng ngoài đường cái, trên người mồ hôi sẽ tuôn như suối, chưa đến nửa giờ, chắc chắn sẽ biến thành lợn sữa quay.

Lẽ ra giờ này sẽ không có ai đi ra ngoài, đều sẽ ở trong nhà hóng điều hòa, ấy vậy mà có người tinh thần không được bình thường, vội ra ngoài tìm ngược.

Người này không ai khác chính là Lục Viễn, buổi sáng nhận được tin từ đại học quốc phòng, giữa trưa liền chạy như điên đến nơi.

Quốc phòng Bắc Kinh là một trường đại học lớn, là ngôi trường quân đội số một, Lục Viễn không dám nghĩ có ngày được vào đây dạy học, cả người đều cảm thấy mơ hồ, như lọt vào trong sương mù.

Lục Viễn là một lão sư, năm nay ba mươi mốt tuổi, dạy Ngữ văn ở một trường trung học phổ thông. Có thể được đến đại học quốc phòng dạy học, so với trúng số độc đắc thực không khác gì nhau, đều không dám nghĩ đến.

Lúc này Lục Viễn thực không dám tin, không hiểu được chính mình có cái gì có thể khiến cho lãnh đạo quốc phòng xem trọng?

Lục Viễn mồ hôi túa như mưa, từ chỗ hắn đến trường đại học cách một đoạn đường rất xa, cũng may giờ là giữa trưa, giao thông trên đường cũng không nhiều lắm.

Một giờ rưỡi chiều, hắn đến được trước cửa trường đại học quốc phòng, đưa thư mời cho binh lính nhìn, binh lính mặc không đổi sắc gọi điện thoại, sau đó dẫn hắn đưa vào.

Lục Viễn đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, thấp thỏm gõ cửa, hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tự ra mở cửa nghênh đón Lục Viễn vào văn phòng.

"Tiểu Lục, ngươi đến rồi, mau mau mau... mau vào đây ngồi, nhìn ngươi kìa cả người đều là mồ hôi, mau vào đây ngồi cho mát."

Lý hiệu trưởng nhiệt tình đem Lục Viễn nhấn xuống ghế ngồi, híp mắt cười nói: "Tiểu Lục a, năng lực của ngươi rất mạnh nha, lần này đưa ngươi tới đây, chúng ta chính là nhìn trúng năng lực dạy học của ngươi. Thủ tục ngày mai sẽ kêu khoa nhân sự lo cho ngươi, học sinh mới vừa khai giảng, ngươi liền dạy cho chúng đi, mấy ngày đầu không cần gấp, trước tiên cứ làm quen với hoàn cảnh đã."

Lục Viễn luôn luôn không ứng phó được tốt trước lãnh đạo, lời nói của hiệu trưởng làm hắn "được sủng mà sợ", không biết nên nói như thế nào mới tốt.

"Ta, hiệu trưởng, ta sợ ta dạy không tốt, trước kia ta chưa từng dạy qua chương trình đại học, ta..."

Hiệu trưởng vỗ vỗ bả vai Lục Viễn, hòa ái cười nói: "Ai nha ngươi đã được định sẵn rồi a, cứ ngồi đây nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa tự nhiên sẽ biết, ta còn có việc, đi trước a!"

Hả???

Lục Viễn đơ toàn tập, ngơ ngác nhìn Lý hiệu trưởng cầm tập văn kiện đi ra khỏi phòng.

Khoan, cái này là chuyện gì a? Ta rốt cuộc không phải là đang nằm mơ?

Lục Viễn lau mồ hôi trên trán, đứng dậy, đi cũng không được, mà không đi cũng không được, chỉ có thể luống cuống tay chân mà đứng.

Chưa đến hai phút, cửa phòng làm việc mở ra, ba thiếu niên mặc quân trang chậm rãi bước vào.

Lục Viễn nhìn thấy bọn họ, nhất thời như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì té.

Trời ạ, bọn họ sao lại ở đây a?

Đi đầu là thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt trắng nõn như búp bê, tràn đầy ý cười, đi đến ôm Lục Viễn vào ngực.

"Đại thúc, còn nhớ rõ ta không? Ta là Tiêu Cẩn Du, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Ngư, bọn họ đều gọi ta như vậy."

Lục Viễn cả người run rẩy, chống đỡ cánh tay cố đẩy Tiêu Cẩn Du ra, lại bị ôm chặt hơn.

"Ai u đại thúc, ngươi tại sao lại tuyệt tình như vậy a! Hai tháng không gặp, ta nhớ ngươi đến gầy đây này."

Tiêu Cẩn Du kìm lại cằm Lục Viễn, một bên làm nũng một bên hôn lên cánh môi của hắn: "Đại thúc a, môi ngươi vẫn thật ngọt, thật mềm, thực muốn đem "đại đồ vật" của ta cắm vào, đâm đến tận sâu trong miệng ngươi, làm ngươi muốn nói cũng không nói được a!"

Lục Viễn bị doạ đến muốn ngất đi, hai tháng trước đã phát sinh ra sự kiện kia, làm hắn đêm nào cũng gặp ác mộng, gầy đi cả mười cân.

Tiêu Cẩn Du đưa lưỡi vào trong miệng Lục Viễn, bàn tay không yên phận luồn vào trong quần áo hắn sờ soạng, hung hăng nhéo đầṳ ѵú hắn một cái.

"Ngô...ân!"

Lục Viễn không hề có sức phản kháng, tùy ý để cho Tiêu Cẩn Ngư hôn đủ, từng trận âm thanh da^ʍ mỹ phát ra.

Đây lưng bị kéo mở, quần tuột đến mắt cá chân, Lục Viễn như muốn chết tâm.

Tiêu Cẩn Du tháo xuống kính mắt gọng vàng của Lục Viễn, ấn đầu hắn xuống dưới "Đại thúc tốt, ngươi mau liếʍ thịt heo lớn (còn gọi là chim lớn), ta đợi không được a."

Lục Viễn khuất nhục mà nhắm mắt, bị cưỡng bách quỳ xuống mặt đất, há miệng ngậm vào tính khí của Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du nắm lấy đầu tóc nhu thuận của Lục Viễn, cười đem tính khí của mình đâm vào sâu bên trong "A, nóng quá! Đại thúc a, cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi vẫn là tốt nhất. Lão Giang, Đại Vũ, các ngươi không chơi à! Vậy thì ta sẽ không khách khí."

Tiêu Cẩn Du trên người vẫn là bộ quân trang xanh lục, chỉ kéo ra khóa quần, ngay tại miệng Lục Viễn, ra sức mà trừu sáp.

Lục Viễn tuy rằng vẫn mặc quần áo trong, nhưng cùng với không mặc cũng chẳng khác gì nhau. Tiêu Cẩn Du côn ŧᏂịŧ vừa thô lại dài, cùng với khuôn mặt búp bê của hắn, hoàn toàn chẳng có quan hệ gì sất.

Lục Viễn trên miệng chảy một ít nước miếng, bị Tiêu Cẩn Du cắm đến tận sâu bên trong yết hầu, đau đến chảy nước mắt.

Hai người còn lại đang nhìn cũng đều mặc quân trang, một người gương mặt lạnh băng, một người liên tục cười xấu xa.

Lục Viễn tuyệt vọng mà nghĩ, ác mộng, ác mộng lại đến rồi, nếu hai tháng trước hắn không cùng đồng nghiệp đến KTV (Karaoke) thì tốt biết mấy!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mn ơi cmt cho tui có động lực đi mn ơi 😣