Chương 1: Xe buýt

Xe buýt có mùi như phân gà nhưng không thể mở cửa sổ bởi vì ngoài trời đang mưa to.

Mùi hương này khiến Mẫn Tuệ cảm thấy rất khó thở, cô áp mặt mặt vào cửa sổ xe, cố gắng hít thở không khí trong lành đang len lỏi từng chút qua khe cửa.

Đúng lúc này xe dừng lại, cửa xe mở ra, tài xế phía trước hét lên: "Đến La Đường rồi, ai muốn xuống hoặc đi vệ sinh thì xuống nhanh."

Trong xe hỗn loạn một hồi.

Xe buýt chạy trên đường núi lầy lội hơn bốn tiếng đồng hồ, đυ.ng xe khác một lần, nổ lốp hai lần, suýt nữa thì va chạm với đất đá từ trên núi rơi xuống, không bị bẹp dúm đã là kỳ tích, hành khách đều rất mệt mỏi, hơn một nửa hành khách trong xe đều đứng dậy, có người xuống xe luôn, có người muốn ra ngoài "đi dạo" một lúc. Tất cả chen chúc trên lối đi.

Cái gọi là "nhà vệ sinh" ở đây bẩn đến mức không có chỗ nào để đi, vì vậy Mẫn Tuệ quyết định không tham gia vào cuộc náo nhiệt này. Không khí trong lành tràn vào từ cửa xe đang mở, mang theo hơi ẩm của mưa và không khí se lạnh từ núi rừng, Mẫn Tuệ đột ngột hắt hơi, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì cô gái ngồi cạnh đột nhiên đứng dậy, chạm nhẹ vào cô, "Bạn ơi, tôi muốn đi vệ sinh, bạn có thể giúp xem chừng túi đồ của tôi được không?" Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào chiếc túi hành lý bằng vải kẻ sọc dưới chân.

Mẫn Tuệ gật đầu.

"Còn cái này." Cô gái lấy ra một chiếc túi nylon nhỏ nhét vào tay cô, "Tất cả những thứ quan trọng đều ở trong đó."

"..."

"Cảm ơn." Cô gái cười rạng rỡ.

Mẫn Tuệ còn chưa kịp gật đầu, cô gái đã mặc lên chiếc áo khoác màu vàng, ra khỏi xe cùng đám đông.

Mẫn Tuệ sững sờ nhìn bóng lưng màu vàng. Cô chưa từng gặp qua người này, mặc dù ngồi cùng nhau nhưng trên đường cũng chưa từng nói chuyện nghiêm túc, cho nên cô ấy vừa mới tùy tiện đưa đồ cho mình như vậy khiến cô thấy choáng váng.

Chiếc túi nhỏ căng phồng, không biết bên trong đựng gì. Khóa kéo căng, tựa hồ có thể bị đứt bất cứ lúc nào. Cô gái kia tầm khoảng hai mươi tuổi, trông giống một cô gái đã đi làm. Quần áo của cô ấy, và có lẽ tất cả tiền tiết kiệm của cô ấy đều được cất trong đó. Mẫn Tuệ không dám lơ là, ôm chặt chiếc túi của cô ấy vào lòng. Ngoài cửa sổ trời tối, mưa tạt vào nóc xe. Trong mưa to như vậy, mở ô cũng vô ích, hành khách xuống xe kéo theo hành lý chạy như chuột nhắt.

Mỗi lần Mẫn Tuệ trở về An Bình đều đi ngang qua La Đường. Hơn mười năm nay, bộ dáng của căng tin kia không hề thay đổi, rõ ràng chỉ là một gian nhà ngói nhỏ, nhưng được gọi là "Siêu thị Phương Đông". Vẫn có hai con chó vàng co ro dưới mái hiên, và chiếc vạc làm trứng bị ám khói đen kịt. Cô chủ luôn là người ngồi xem tivi trên chiếc ghế mây, còn ông chủ luôn là người chăm chú chào đón khách. Đừng nhìn hoang vu vậy, buôn bán cũng không tệ chút nào, trên kệ bày đồ ăn liền đủ màu sắc, đều bị khách hàng xông vào chộp lấy.

Một người đàn ông thấp bé đi tới bên cửa kính ô tô, trên cánh tay có xăm một con rồng xanh cực lớn, giương nanh múa vuốt, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Anh ta hung hăng nhìn cô rồi giơ ngón tay giữa về phía cô.

Ôi.

Con người đôi khi thật bất lực, bạn không thể ngăn mình bước vào cuộc sống của người khác, dù chỉ là một cái nhìn lơ đãng; cũng không cách nào ngăn người khác đánh giá bạn theo thói quen, ngay cả khi sự thật không phải như vậy.

Mẫn Tuệ không thể không nghĩ, sau ngày hôm nay, trên đời này còn bao nhiêu người nghĩ đến cô, còn bao nhiêu câu chuyện sẽ nhắc đến cô, còn bao nhiêu tiếc nuối vì bỏ lỡ cô?

Cô gái kia quay lại rất nhanh, đưa cho cô một chai trà đá.

"Thôi," Mẫn Tuệ không nhận, "Tôi không khát."

Cô gái không cam lòng, lại đưa thêm một túi màu nâu: "Hạt cau đó, muốn ăn không?"

"Không, cảm ơn."

"Cầm đi." Cô gái ép chai nước vào tay cô, "Trời nóng quá, nó sẽ luôn có ích, vừa mới lấy ra từ ngăn đá, có thể dùng để chườm mắt." Nửa câu sau đè thấp giọng, đầu đồng thời nghiêng nhẹ sang.

Mẫn Tuệ vội vàng liếc nhìn chính mình trong kính phản chiếu, hai mắt quả nhiên sưng đỏ.

"Thật sự không cần đâu." Cô lịch sự mà kiên quyết nhét chai nước trở về, từ trong túi lấy ra một cặp kính râm đeo vào.

Cô gái kia sửng sốt một chút, nhưng cô ấy không nói gì, và cô ấy không nói một lời nào trong nửa giờ tiếp theo.

Như vậy cũng tốt.

Ghế bên cạnh vốn trống khi cô lên xe buýt. Mẫn Tuệ không nhớ rõ cô gái đó lên xe từ lúc nào, có lẽ là sau cô một tiếng đồng hồ, cũng không biết cô ấy lên từ trạm nào. Trong khoảng thời gian đó, cô cứ tựa đầu vào cửa kính ô tô nhìn dãy núi xa xa và dòng sông một cách ngẩn ngơ, khi cô quay đầu lại, bên cạnh cô đã có thêm một người.