Chương 1: H nhẹ

Chương 01:

Hàng rào tối om, dây leo hoa hồng xanh đậm và những bông hồng đỏ rực nở ở đầu cành tỏa hương thơm nồng. Người làm vườn đang cắt tỉa những cành cây dài quá, tiếng lách cách đều đặn rõ ràng, những cành cây dài ngắn khác nhau rơi xuống đất, giống như màu đỏ bị bỏ rơi.

Dì Vương cúi đầu mở cửa cho Cố An, không cần hắn hỏi, bình tĩnh nói: “Thưa ngài, cậu ấy đang ngủ.” Cố An cười cười cúi đầu nhặt một bông hoa hồng, cầm con dao bỏ túi vào trong hộp dụng cụ làm vườn của hắn. Gai hoa hồng hơi cứng và sắc, bị dao cắt đứt, giống như Cố Phàm bị người đè dưới.

Đi chậm lên tầng hai. Cánh cửa khép hờ do chủ nhân không cẩn thận, Cố An nhẹ nhàng đẩy nó ra, đặt bó hoa hồng lên bàn, ngửi một hơi lớn hương thơm phong phú của căn phòng, hương thơm của hoa hồng.

Cố Phàm rất mệt chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng Cố An nhất quyết đánh thức anh dậy, động tác của hắn không hề nhẹ nhàng, hắn tiến đến gần tuyến thể nơi phát ra đẫm mùi hương hoa hồng mà cắn liếʍ. Làn da trắng của Omega bị hắn đánh thức, lông mi hơi động, cũng không quay đầu lại, thấp giọng mắng hắn: "Tiểu An."

" Ừ, anh trai." Cố An nghĩ muốn chịc* anh, không che giấu chút nào, thở hổn hển cắn xuyên qua lớp da mỏng của tuyến mồ hôi, mùi hương gỗ long não từ chỗ cắn chui vào, Cố Phàm nôn nóng rêи ɾỉ, ngước chiếc cổ trắng ngần của anh lên, "Tiểu An, đừng, đừng cắn..."

"Không cắn thì làm anh từ sau đi." Như một đứa trẻ tức giận, Cố An chui vào chăn tràn đầy mùi hương thơm hoa hồng, hắn biết rất rõ Cố Phàm đang mặc áo choàng ngủ mềm mại, trơn tuột bởi vì hắn ép mặc nên rất dễ để chịc*.

Qυყ đầυ bị khoang miệng ấm áp bao bọc, tê dại ngứa ngáy từ xương cụt bắn lên, liếʍ láp, con mắt ướŧ áŧ kinh ngạc nhìn xem trần nhà trắng, đến khi Cố An liếʍ cho anh, hắn chôn đầu vào giữa hai chân anh, "Tiểu An, đừng...đừng liếʍ...Ô..."

Cố An không có ý liếʍ anh nhưng điểm ngọt ngào dụ dỗ hắn, mục tiêu của hắn là hậu huyệt đỏ tươi đang ẩn giấu. Hắn cúi người hôn Cố Phàm, đầu ngón tay tìm đến cúc huyệt đang chảy nước sau lưng Cố Phàm, đã bị làm lâu, vết hằn sau gáy khiến nó không chịu nổi, chất lỏng nhớp nháp chảy ra, làm bẩn tay Cố An.

Cố An luôn không kiên nhẫn, hắn chen hai ngón tay vào, không đợi anh kịp làm quen đã đâm ra thụt vào. Tiếng thở dốc của Cố Phàm trở nên gấp gáp, hương hoa hồng phả vào mặt anh, anh yếu ớt ôm Cố An, hơi ưỡn bờ mông trắng như tuyết, để ngón tay tiến vào sâu hơn.

Màu sắc của hậu huyệt càng đậm, anh không biết xấu hổ cắn chặt tay Cố An, thủy dịch trong suốt dính chặt chảy xuống đùi, chảy như không chảy dính vào thành tơ.

"A..." Cố Phàm nhéo Cố An một cái, gò má ửng đỏ trong nháy mắt leo lên khóe mắt, ướt đẫm nước mắt, nhìn về phía hắn khó hiểu, "Tiểu An."

"Anh, anh muốn làʍ t̠ìиɦ sao?" Cố An xấu xa hỏi, số lượng ngón tay đút vào hoa huyệt tăng lên ba ngón, căng ra một màu hồng mỏng. Đây là một câu hỏi trẻ con mà Cố An thường hỏi, câu hỏi này hắn đã hỏi ngay từ lần đầu tiên hắn cưỡng bức Cố Phàm, Cố Phàm hơi hạ đôi mi đen xuống: "Muốn sao?"

“ Anh muốn bị ai làm?”

“ Muốn..." Cố Phàm có chút xấu hổ, hai má ửng đỏ, "Anh muốn Tiểu An làm..."

Lời vừa dứt, trên giường truyền đến một trận tiếng vải áo xốc lên, phía dưới truyền đến thanh âm run rẩy của Cố Phàm, không biết là có khóc hay không, "Tiểu An, ưʍ... nhẹ một chút..." Cố An hô hấp gấp gáp nặng nề, cắn vành tai Cố Phàm trầm giọng phản bác: "Không dễ đâu!" Theo kinh nghiệm trước đây, sau khi nghe anh trả lời những câu hỏi này, Cố An sẽ dùng lời lẽ gay gắt ép anh trả lời một số câu hỏi về Triệu Tư Nhiên nhưng lần này hắn đã không làm vậy, anh khẩn trương nặng nề, tiếng thở như muốn ăn sống Cố Phàm.

Cố Phàm quay mặt đi cắn môi dưới, nước mắt không biết từ lúc nào rơi xuống, chỉ có thể che đi một tầng nước trên mắt, điều này không làm cho Cố An cảm thấy đau khổ, ngược lại, điều đó khiến hắn phát điên lên, hắn đâm mỗi lúc một dữ dội hơn, gọi anh là "anh trai" một cách bừa bãi, tiếp theo liếʍ đầṳ ѵú của anh, liếʍ một cách trơ trẽn.