Chương 1: "Em Và Tưởng Ý Không Có Quan Hệ Gì Cả. Chúng Em Không Phải Là Người Yêu."

Lại là một mùa tốt nghiệp thạc sĩ, tiến sĩ đến.

Tối nay là bữa tiệc liên hoan chia tay theo thường lệ của nhóm sinh viên tốt nghiệp.Từ cố vấn đến đàn em mới vào nhóm đều sẽ tham gia. Nó dành cho các cử nhân thạc sĩ, tiến sĩ sắp rời ghế nhà trường bước vào xã hội của phòng thực nghiệm.

Tưởng Ý không có thói quen đến sớm nên vẫn đến muộn như mọi ngày.

Xe taxi đưa cô đến của khách sạn.

Cô bước xuống xe, đôi giày cao gót của cô chạm xuống nền gạch thấm nước của vỉa hè. Tay cô cầm điện thoại di động, màn hình điện thoại đang hiện thị giao diện cuộc gọi. Cô gọi hai cuộc điện thoại cho Tạ Nguyên nhưng không ai trả lời.

Chắc chắn người đàn ông này đang cố ý.

Cô bước vài bước về phía trước, liền nhận thấy người quen. Nhìn thấy tiểu sư đệ Cốc Vũ đứng kế bên chiếc xe đạp địa hình Giant của mình ở lối vào quán ăn.

Học đệ tham gia nhiều lớp học, ít khi đến phòng thí nghiệm. Mỗi lần gặp Giang Ý đều sẽ đỏ mặt.

Tưởng Ý mỉm cười, bước đến gần.

"Cốc Vũ~"

Âm đuôi của cô phát ra cuộn vào trong gió đêm.

Học đệ bất ngờ ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người đến là Tưởng Ý, cậu liền đỏ mặt lên.

Tưởng Ý có ngũ quan dịu dàng, mang thần sắc thân mật vừa phải.

Cốc Vũ bất lực nhìn cô tiến lại gần mình. Cậu cứ đỏ bừng mặt, ấp úng một hồi cũng không nói một câu nào.

Khuôn mặt của Tưởng Ý lại nở ra nụ cười càng rõ hơn.

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên tầng."

Cô mở cửa quán, nghiêng nhẹ đầu ra hiệu cho Cốc Vũ đi theo.

* Trans: Saccharine

Trong phòng bao,

Tạ Nguyên ngồi cạnh bàn tròn, chơi điện thoại. Vẻ mặt có chút tối.

Mọi người đến chào anh, họ đều sẽ hỏi: "Tưởng Ý đâu?"

Nhiều lần như thế, ai cũng sẽ mất kiên nhẫn.

Anh không thể hiểu nổi, tại sao mọi người đều mộ nhận rằng anh biết Tưởng Ý đang ở đâu? Họ thực sự coi anh là người hầu của Tưởng Ý rồi sao?

Ví dụ như hiện tại, đàn anh Trương Bân Phi sau khi chào hỏi từ bàn bên cạnh đi tới, gật đầu với Tạ Nguyên, lập tức nói: "Tưởng Ý đâu, sao không thấy cô ấy? Hai người không đến cùng nhau sao?"

Tạ Nguyên nhắm mắt lại, anh sắp phát điên rồi, Trương Bân Phi vội vàng áp chế anh xuống: "Được, anh câm miệng, không hỏi nữa."

Vẫn may còn cứu vãn được.

Trước khi Tạ Nguyên hoàn toàn mất kiên nhẫn, Tưởng Ý cuối cùng cũng đã đến.

Cô đẩy cửa bước vào, theo sau là gương mặt quen thuộc của học đệ Cốc vũ.

Không ai quan tâm tại sao họ lại xuất hiện cùng nhau. Khi Tưởng Ý bước vào, ai còn quan tâm đến ai ở phía sau.

Tưởng Ý trông thật xinh đẹp, đặc biệt là hôm nay. Cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc với phần eo nhỏ nhắn, đi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm tươi tắn, mái tóc xoăn dài qua vai đã được chải chuốt thật cẩn thận.

Ngay khi cô ấy xuất hiện, một số đàn anh thậm chí còn vỗ tay nhiệt tình.

Đàn chị tiến sĩ lợi dụng việc mình là người cùng giới, chặn Tưởng Ý ở cửa phòng bao và ôm lấy eo của cô, cố gắng dẫn cô ngồi vào bàn của họ.

Tưởng Ý lắc đầu: "Em sẽ ngồi ở kia." Cô chỉ vào vị trí bên cạnh Tạ Nguyên.

Đàn chị vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Tưởng Ý đã vẫy tay tạm biệt họ. Sau đó, cô cầm túi đi đến chỗ ngồi của Tạ Nguyên.

Chị nhìn vào lưng của Tương Ý, cảm thấy giống như bắp cải nhà mình tự dâng đến miệng heo vậy, hết cứu được rồi.

Tương Ý, cây bắp cải ngon ngọt này đã hạ quyết tâm phải cắt trên người Tạ Nguyên.

Có cản cũng không được.

Tạ Nguyên chỉ ngồi ở đó, mặt không biểu cảm.

Ngay cả khi Tương Ý đã đến trước mặt, anh cũng không thèm đưa mắt nhìn cô.

Tương Ý mỉm cười, cánh tay đặt trên lưng ghế anh, chầm chậm nhướng mày nhếch môi, cúi xuống đến gần anh, cảm giác tồn tại rất mạnh.

Một luồng hương thơm phả vào mặt của Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên mặt vẫn không đổi sắc.

"Cậu tức giận à?"

Tạ Nguyên không trả lời.

Tương Ý liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh anh.

"Vị trí này cậu cố ý giữ lại cho tôi à?"

Tạ Nguyên tức giận: "Không phải, là tôi lạnh nhạt, tính tình xấu, nhân duyên kém. Không ai chịu ngồi gần."

Đàn anh ngồi gần đó nghe thấy vậy thì cười phá lên.

Tương Ý ngẩng đầu, ngọt ngào chào hỏi với đàn anh: "Chào đàn anh"

Cô phủi phủi lên vai Tạ Nguyên, giống như đang vuốt ve một con chó, sau đó cô ngồi xuống chiếc ghế trống.

"Đúng là như vậy rồi. Làm gì mà đỏ mặt ngại ngùng khi thừa nhận vậy. Cậu đặc biệt dành chỗ cho tôi, tôi sẽ rất vui luôn đó."

Nói xong còn đưa mắt nhìn anh đầy ẩn ý.

Vẻ mặt Tạ Nguyên không nhìn ra được sự ngại ngùng, thay vào đó còn lạnh đi. Anh khoanh tay lại, hơi nheo mắt, giống phong thái thường ngày của Tương Ý đến bảy, tám phần.



"Tôi đỏ mặt sao? Tương Ý. Tôi thế này là đang đỏ mặt sao? Cậu không nóng sao?"

Anh liếc nhìn chiếc khăn lụa trên cổ Tương Ý, nhướng mày.

Thật sự có chút nóng, điều hòa ở đây bật không đủ lạnh.

Tương Ý khẽ phát một âm thanh nhỏ.

Tạ Nguyên đầu hàng nhìn cô: "Đừng giả vờ làm đại tiểu thư nữa."

Nghe vậy, cô cố ý ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn cười với anh, ngược lại cái khuôn mặt lạnh tanh của ai kia. Nhưng sau đó cô lại không kiên nhẫn mà tháo khăn lụa xuống, lộ ra bản tính kiêu căng.

Tạ Nguyên rốt cục cũng vừa lòng.

Anh chính là không quen nhìn Tương Ý trược mặt người khác giả bộ ngoan ngoãn, giở trò không đứng đắn với anh.

Tương Ý tùy tiện cuộn tròn khăn lụa, ném vào trong túi xách. Cô không chú ý cẩn thận làm khăn lụa rơi xuống đất.

Tạ Nguyên thấy được. Nhìn thật ngứa mắt, không thể chấp nhận được.

Anh cảm thấy phiền.

Anh nhìn chằm chằm chiếc khăn trên mặt đất hai giây. Vẫn là không nhịn được, duỗi cánh tay dài ra, đem khăn nhặt lên. Anh xếp lại một chút rồi bỏ nó vào trong túi cô.

Lúc này cuối cùng cũng thuận mắt.

Hành động của anh không tránh được ánh mắt của Tương Ý.

Khóe môi cô nâng lên, tâm tình vui sướиɠ.

Tạ Nguyên biết cô đang cười mình, lại cảm thấy phiền.

*

Giáo sư Lí Uẩn đến, phát biểu vài lời ngắn gọn, sau đó bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Tưởng Ý ngồi bên cạnh Tạ Nguyên, giày vò anh đủ kiểu.

Khi đồ uống trong cốc trước mặt cô uống xong, cô đẩy đẩy tay Tạ Nguyên. Tạ Nguyên đang cùng giáo sư Lí nói chuyện, thuận tay cầm lấy bình nước uống rót cho Tưởng Ý.

Khi Tưởng Ý muốn ăn món nào đó mà không gắp được, cô lại đẩy Tạ Nguyên, hơi hếch cằm về phía món mình muốn ăn, Tạ Nguyên cầm đũa gắp cho cô.

Mà Tưởng Ý ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.

Mọi người trong bàn đều nín cười, nhìn động tác nhỏ giữa hai người họ.

Bình thường mọi người ở cùng phòng thí nghiệm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cũng không có bí mật gì, cho nên trên cơ bản đều biết về “nghi thức” giữa Tưởng Ý và Tạ Nguyên.

Nhưng đàn em Cốc Vũ mới vào nhóm được nửa năm, bởi vì bận học, không có nhiều thời gian đến phòng thí nghiệm mỗi ngày nên không biết tình hình của hai người họ.

Lúc này cậu đang ngồi đối diện với chiếc bàn, đôi mắt gần như ngây dại nhìn chằm chằm.

Cậu lặng lẽ hỏi Trương Bân Phi bên cạnh:

"Chị Tưởng Ý lợi hại như vậy sao? Chị ấy còn có thể sai khiến anh Tạ Viễn ạ."

Cốc Vũ nhớ rằng vào ngày đầu tiên cậu gia nhập nhóm, đàn anh tiến sĩ phụ trách lãnh đạo cậu đã đặc biệt nói với anh ấy rằng mặc dù Tạ Nguyên trong nhóm có chỉ số IQ cao, ngoại hình đẹp trai nhưng lại có tính khí xấu, độc miệng. Cho nên tốt nhất là không có việc gì thì đừng làm phiền Tạ Nguyên, nếu không chắc chắn sẽ bị ăn mắng.

Trương Bân Phi đang bận ăn, không ngẩng đầu lên: "Bọn họ luôn thân thiết như vậy đấy."

Tóm lại, Tưởng Ý thích làm nũng và gây rắc rối, Tạ Nguyên mặc dù đen mặt nhưng anh đã sớm bị thao túng đến chết, anh sớm đã bị Jiang Yi thống trị và ra lệnh mỗi ngày.

Tình trạng này đã ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần của những chú chó độc thân trong phòng thí nghiệm.

May là cả hai đều sẽ tốt nghiệp trong năm nay.

Thầy Lí Uẩn ở lại đến 7:30 rồi rời đi, trước khi đi còn dặn dò hai nghiên cứu sinh lớn tuổi nhất trong nhóm phải chăm sóc thật tốt cho đàn em.

"Để ý đến bọn chúng chút, Vương Phi và Cao Kim Luân đều say rồi, có việc gì thì gọi cho tôi."

"Vâng. Thầy đừng lo lắng."

Ngay khi giáo sư rời đi, bầu không khí trong phòng bao càng nên vui vẻ hơn.

Tạ Nguyên đi ra ngoài để nghe điện thoại, khi quay lại anh thấy Tưởng Ý đang vẫy tay với anh.

"Gì thế?"

Anh thấy đôi mắt của Tưởng Ý đang phát sáng.

Anh cảm thấy không đúng, cầm chiếc cốc của Tưởng Ý trên bàn lên ngửi thử. Quả nhiên, trong ly không phải là nước ép trái cây, mà là rượu vang trắng.

Anh liếc nhìn cô: "Uống ít thôi. Cậu uống nhiều cũng chẳng ai quan tâm đâu."

Tưởng Ý lắc đầu: "Tôi cũng không uống nhiều, chỉ có một chút."

Cô ra hiệu bằng ngón tay.

Tạ Viễn gỡ tay cô ra.

"Tôi có chuyện muốn nói."

Tưởng Ý chọc chọc vào ốp điện thoại của Tạ Nguyên.

"Tạ Nguyên, chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"

Sau khi nói xong, cô yên lặng nhìn anh, như thể cô đang thực sự chờ đợi những lời tiếp theo từ anh.

Nhưng Tạ Nguyên không có cảm xúc gì.

Anh nói: “Đừng có mà giả vờ.” Trong khi nói chuyện, anh cố ý cất điện thoại di động của mình sang một bên để ngăn Tưởng Ý nghịch ốp lưng điện thoại của mình.

Tưởng Ý: "Chó không nhổ được ngà voi."

Tạ Nguyên nghe thấy cô thì thầm.



Những gì cô nói giống như gọi anh là một con chó.

Nhưng Tạ Nguyên không tức giận.

Anh nhìn chằm chằm vào thứ còn lại trên bàn.

Tốt nghiệp.

Chuyện này với anh mà nói cũng không chân thật.

Không có nhiều khác biệt giữa trường đại học và nơi làm việc. Không có gì khác là thay đổi địa điểm đi làm mỗi ngày.

Anh không cần bất kỳ giai đoạn chuyển tiếp nào, và anh không có gì để nói với Tưởng Ý.

Anh không thể vướng vào nỗi buồn chia tay trong mùa tốt nghiệp.

Đàn chị đi đến trước mặt Tưởng Ý: "Tới bàn của tụi chị nói chuyện một chút nha?"

Tưởng Ý lần này rất nhanh liền đồng ý, bưng ly cùng chị ấy rời đi.

Tạ Nguyên bên cạnh hiếm khi được yên tĩnh.

Anh im lặng một lúc.

Đàn anh Trương Bân Phi ngồi xuống và nói chuyện với Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên đã hợp tác với anh ấy rất nhiều trong những năm qua, họ đã cùng xuất bản hai bài báo trong các hội nghị quốc tế. Cả hai biết rõ về nhau trong cuộc sống riêng tư, cụng ly với nhau, như đang gửi lời chúc phúc cho một tương lai tươi sáng.

Họ nói chuyện một lát về dự định công việc trong tương lai.

"Có lẽ đến lúc đó em còn muốn nhờ anh giới thiệu, anh đừng từ chối."

Ở bàn bên cạnh, đàn chị đang chụp ảnh tự sướиɠ với Tưởng Ý. Cô được các chị ôm vào lòng, vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn.

Tạ Nguyên nhìn bọn họ, Trương Bân Phi cũng nhìn theo.

Trương Bân Phi đổi chủ đề: "Anh nhớ cậu và Tương Ý là bạn đại học đúng không?"

Tạ Nguyên không phủ nhận điều đó.

Anh và Tưởng Ý học cùng chuyên ngành, cùng lớp trong bốn năm khi còn là sinh viên đại học, còn trong cùng một nhóm nghiên cứu và người hướng dẫn trong ba năm khi là sinh viên sau đại học.

Nghiệt duyên.

Trương Bân Phi lại hỏi: "Cậu cùng Tưởng Ý là kiểu tình huống nào vậy?". Anh ấy chỉ vào Cốc Vũ cách đó không xa. "Cậu ấy mới tới nửa năm, vừa rồi còn hỏi anh là chị Tưởng Ý và anh Tạ Viễn có phải có quan hệ gì hay không."

Tạ Nguyên cau mày.

Không đợi anh nói rõ, Trương Bân Phi tiếp tục nói: "Anh chỉ là thắc mắc mà thôi. Cậu nói xem mấy năm nay giúp em ấy đi lấy chuyển phát nhanh, mua trà sữa, đặt vé máy bay, sửa máy tính, nuôi chó mèo... Anh còn biết rất nhiều, những chuyện như vậy, cậu đã làm hết cho Tương Ý, ngay cả một người bạn trai tốt hai mươi bốn chữ hiếu cũng không làm được việc này."

Tạ Nguyên sắc mặt sầm đi.

Nếu không phải trí nhớ của đàn anh tốt, anh thật sự không biết mình vì Tưởng Ý đã làm nhiều chuyện như vậy.

"... Cậu em nhỏ kia của anh mới vào phòng thí nghiệm chưa bao lâu, ngay cả nó cũng nhìn ra được. Đừng nói cho anh biết, cậu và Tưởng Ý chỉ là bạn học bình thường..."

Tạ Nguyên ngắt lời Trương Bân Phi, một lần nữa trịnh trọng giải thích:

"Em và Tưởng Ý không có quan hệ gì, chúng em không phải là người yêu. Cô ấy chỉ là một công chúa bị chiều hư mà thôi."

Trương Bân Phi không tiếp tục nói mà chỉ cười.

Tạ Nguyên lạnh lùng liếc anh ấy một cái: "Anh cười cái gì vậy?"

"Anh luôn cho rằng hai người các em có thể thành đôi." Trương Bân Phi lộ ra vẻ hối hận, "Sớm biết như vậy anh nhất định sẽ dốc toàn lực đuổi theo Tưởng Ý, thật đáng tiếc."

Nghe vậy, Tạ Nguyên nhìn Trương Bân Phi từ đầu đến chân.

Trương Bân Phi cười mắng anh: "Cậu có ánh mắt gì vậy hả?"

Tạ Nguyên bình tĩnh đáp: "Hai người không hợp nhau đâu."

Trương Bân Phi đẩy anh: "Cậu thật có đức hạnh."

Vẫn chưa kết thúc. Tạ Nguyên nhếch khóe miệng: "Anh phải suy nghĩ một chút, nếu thích Tưởng Ý, như vậy giao hàng, mua trà sữa, nuôi chó mèo đều là việc của anh, anh có thể làm được sao?"

Trương Bân Phi nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới một chuyện.

"Được. biết cậu có thể làm được. Cậu có thể làm công việc này. Vừa ý chưa."

Trương Bân Phi thực sự không có cách nào khác với cái thằng nhóc Tạ Nguyên đấy.

Vừa rồi anh đã thề rằng mình không liên quan gì đến Tương Ý. Anh cũng là người không chịu buông tay lúc này.

Trương Bân Phi không biết nên tin câu nào.

Anh ấy bắt buộc phải cùng Tạ Nguyên kề vai sát cánh.

"Để anh nói cho cậu biết, kiểu người như Tưởng Ý, sau khi rời khỏi khuôn viên trường, những người theo đuổi em ấy ít nhất có thể xếp hàng thêm vài con phố nữa. Những thứ khác thì không nói, có ai trong phòng thí nghiệm của chúng ta không thích Giang Dật phải không? Cậu thấy đấy, mấy chị em đó ngày nào cũng bám lấy Tưởng Ý, học đệ vừa mới vào, nhìn thấy Tưởng Ý liền đỏ mặt, cậu chính là không hiểu nhân tình.”

Tạ Nguyên kéo cánh tay của Trương Bân Phi đi.

Từ chỗ anh đang ngồi bây giờ, ngẩng đầu là có thể thấy Tưởng Ý

Sư tỷ và sư muội ôm vai Tưởng Ý, vừa nói vừa cười.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Tưởng Ý chớp mắt với anh.

Tạ Nguyên cảm thấy đau đầu.

Tưởng Ý là loại người gì chứ?

Anh chỉ biết cô thuộc loại tiểu quỷ đối với anh, hoặc là loại ác ma miệng có răng nanh, đầu có sừng, sau lưng có đuôi.

Không may gặp phải, nên trốn càng xa càng tốt.