Chương 1

Đêm sáng, gió trong, trăng bạc treo cao.

Một chiếc thuyền lớn được trang trí lộng lẫy đang di chuyển trên biển. Hàng chục mái chèo nghiền nát vầng trăng bạc phản chiếu trên mặt biển, bắn tung tóe một đường sóng thẳng tắp. Sóng trắng trong nháy mắt biến mất, gợn sóng lan ra không ngừng, mặt biển dần dịu lại.

Khi màn đêm buông xuống, những người chèo lái ở mũi tàu đồng loạt lắc mái chèo, thuyền trưởng phụ trách sắp xếp ca đi dọc theo cầu thang từ boong dưới lên tầng hai của tòa nhà, anh ta dễ dàng tìm thấy Thiếu tướng đứng trên đài quan sát:

"Tướng quân, ban đêm có muốn tiếp tục hành trình không?"

Con thuyền lớn tên là Ngọc Hoàng này có khả năng đi đường dài rất xuất sắc, nhưng chuyến hành trình này phải buộc phải ngừng ra khơi mỗi đêm, bởi vì An Vương cần một giấc ngủ đủ yên tĩnh, một rung động nhỏ nhất cũng không thể chịu nổi. Ngọc Hoàng đi còn chậm hơn ốc sên, chuyến đi ban đầu có thể chỉ kéo dài sáu bảy ngày, giờ kéo dài đến hơn mười ngày, cứ như vậy cũng mới chỉ đi được một nửa chặng đường.

Lâu Chiến, một vị tướng trẻ mặc áo giáp nhìn trời: “Ta đi xin chỉ thị của An Vương.”

Dù sao An Vương bị đi sung quân thì vẫn là thập nhất hoàng tử, huống chi bên trên còn có mẫu thân là Quý phi và một người huynh trưởng đang nắm giữ quyền lực.

Ngọc Hoàng có bốn tầng, trên thuyền có khoảng hai trăm người bao gồm cả chèo thuyền, binh lính và người hầu, riêng An Vương chiếm giữ tầng trên cùng của cabin, chiến hạm vốn trang nghiêm có rất nhiều đồ trang trí cầu kỳ, thậm chí trong thuyền còn treo rèm lụa mịn.

Cậu thị vệ làm theo thái độ hống hách của chủ nhân, nhìn thấy Lâu Chiến đến gần, cậu ta hơi nâng cằm lên, dùng giọng điệu sắc bén và gay gắt nói:

“Lâu tướng quân, điện hạ không khỏe, nói không muốn bị người khác quấy rầy.”

Trên tấm rèm hạt vang lên một tiếng động, thái y đang điều trị cho hoàng tử đã mở rèm bước ra, để Lâu Chiến nhìn vào trong khoang thuyền. Lư hương màu tím vàng trong góc tỏa ra mùi thơm dịu êm dịu, trong làn khói, nhìn thấy một chàng trai trẻ đắp chăn lụa màu vàng nhạt nằm bất động trên chiếc ghế dài mềm mại, mái tóc đen nhánh rối bù, khuôn mặt ủ rũ. nhợt nhạt, môi thâm tím. An Vương dung mạo thực ra rất nổi bật, nhưng lệ khí giữa hai lông mày cùng tính tình kiêu ngạo đã phá hủy đi sự hài hòa trên khuôn mặt của hắn.

Nhìn thấy Lâu Chiến, thái y đi cùng với vẻ mặt không tốt lắm, thấp giọng nói: " An Vương tức giận đến ngất đi."

Kỳ thật, An Vương từ khi lên thuyền tâm tình không tốt, là người nhạy cảm, dễ cáu gắt, không ai dám xúc phạm hắn, không biết sao tự nhiên hôm nay đột nhiên tức giận đến ngất đi.

Lâu Chiến cau mày, trong lòng hắn vốn dĩ cũng không thích An Vương kiêu ngạo, kén chọn và vô lý. Tuy nhiên, hắn cũng biết nếu An Vương bỏ mạng trên đường, Quý phi và tam hoàng tử sẽ không bao giờ cam tâm tình nguyện bỏ qua cho bọn họ. Những người lính trong cabin sẽ bị gϊếŧ, làm cho tất cả phải chôn cùng hoàng tử.

Hắn ôm thanh kiếm bên hông, trực tiếp bước ra khoang thuyền: "Toàn bộ lên tinh thần, giương buồm, tăng tốc độ chèo thuyền, tranh thủ đến Quỳnh Châu trong ba ngày!"

Dù sao người ta hôn mê cũng sẽ không kén chọn tốc độ của thuyền, lái thuyền nhanh hơn, hy vọng vị hoàng tử bị trúng đòn này có thể sớm nhận ra, ít nhất là cho đến ngày xuống tàu.

Đêm khuya, thân thuyền đột nhiên rung chuyển dữ dội, những người chèo thuyền từ dưới đáy thuyền phát ra tiếng kêu: “Tướng quân , có bão lớn!”

Lâu Chiến vừa ra khỏi khoang thuyền đã bị gió mạnh trực tiếp thổi bay, tiến về phía trước hai bước, trên biển lặng không biết từ lúc nào nổi lên một trận cuồng phong, những cánh buồm gần boong tàu đều bị sóng biển thổi phồng lên.

Mặt biển vốn yên tĩnh bị gió khuấy động biến thành những con sóng lớn, thậm chí cả một con tàu khổng lồ như Ngọc Hoàng cũng lắc lư như một chiếc thuyền nhỏ trong sóng.