Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Ren San Nàng ‘cướp’ một tướng công để sinh con.... .... Chẳng ngờ cướp phải một ‘quan to’, không chỉ phải bồi thường bằng bản thân, gia sản, mà trong bụng còn có con của hắn. Ô hô thương thay! …
Xem Thêm

Chương 1: Trời sinh làm cướp
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang. Tổ tiên nàng là kẻ cướp, cho nên nàng trời sinh đã là kẻ cướp.

Ông tổ nhà nàng vừa có đức vừa có tài, đi đầu khởi nghĩa, thành thủ lĩnh băng cướp. Đồng thời, chức vị trùm băng cướp là cha truyền con nối, cho nên các thế hệ nhà nàng đều làm trùm băng cướp.

Đến đời nàng, mẹ nàng chỉ sinh được mỗi mình nàng, thiếu chút nữa khiến sự nghiệp làm cướp không người nối nghiệp, để cho cha nàng phải nắm tay ca thán!

Cha nàng là người si tình, chung thủy tuyệt đối với mẹ nàng, cả đời này chỉ yêu một mình mẹ nàng, mà mẹ nàng thân thể vốn yếu, không chịu nổi việc sinh con, vì vậy vị trí con một của nàng xem như đã định.

Nàng có được người cha thương con thế gian hiếm có như vậy, hẳn là phúc phận tu ba đời mới được, vừa lúc trời cao ghen tỵ mẹ nàng sống quá hạnh phúc nên thu lại phúc phận, vì vậy ở thời điểm nàng 7 tuổi thì mẹ nàng qua đời.

Cha nàng không hổ là kẻ si tình hiếm có trên thế gian, mẹ nàng vừa mất không bao lâu thì cha nàng vì tương tư thành bệnh, nhớ thương thành tật mà cũng đi theo mẹ nàng. Vô tình bỏ lại đứa con vừa mãn 7 tuổi là nàng lại, ô hô thương thay!

Bởi vì cha nàng chỉ có một đứa con là nàng, mà quy tắc của tổ tiên không thể bỏ, vì vậy bất đắc dĩ, nàng thành trùm băng cướp, Nữ Sơn Đại Vương.

“Đại vương, đại vương........”một giọng nói mạnh mẽ bay tới, lời vừa dứt, một ông lão xuất hiện trước mặt Đồng Ca.

“Đại vương, ta tìm ngài đã lâu, thì ra ngài ở chỗ này!” giọng ông lão mang theo bất đắc dĩ giống như thầy giáo nghiêm khắc nói với học trò không ngoan.

Đồng Ca vốn đang thảnh thơi nằm vểnh chân phơi nắng trên cỏ lập tức ngồi bật dậy, vẻ mặt càng bất đắc dĩ, trốn tới đây rồi vẫn tìm được, thiệt tài !

“Tôn trưởng lão, chẳng phải ta đã nói rất nhiều lần không được gọi ta đại vương sao? Xưng hô này quá tục.” Đồng Ca cợt nhã nói: “Kêu tên ta một tiếng nghe thử nào, Đồng - Ca.......” Nàng làm như người lớn đang dạy đứa bé nói chuyện.

Nói đến cái tên Đồng Ca, cha nàng sau khi biết không có khả năng có con trai, vì đền bù tiếc nuối bèn lấy tên này cho nàng, hàm nghĩa, mỗi khi gọi tên nàng sẽ giống như tôn xưng nàng một tiếng ‘ca’, nghe tên đã biết là con trai rồi.

Tôn trưởng lão gõ mạnh cây gậy trong tay xuống mặt đất mấy cái, có chút hận rèn sắt không thành mà nói: “Nghiêm túc một chút cho ta!”

Đồng Ca lập tức đứng nghiêm, nghỉ.

Đồng Ca không đứng được 2 giây đã gãi gãi đầu, cười cười nói: “Uhm, nơi này cảnh không tệ, núi xanh nước biếc, ngài từ từ thưởng thức, ta còn có chút chuyện quan trọng muốn làm, đi trước nha.”

Đồng Ca như con cá chạch muốn lẩn đi, vừa bước được vài bước đã dậm chân tại chỗ, quay đầu lại liền thấy Tôn trưởng lão giống như chim ưng bắt gà con, tóm lấy cổ áo nàng. Đồng Ca đành xoay người cười gượng, vái ông một cái: “Tôn trưởng lão, có gì phân phó?”

Tôn trưởng lão giận đến dựng râu trợn mắt, hơi nổi đóa, “Đại vương, chuyện lần trước ta nói, ngài nghĩ đến đâu rồi?”

Đồng Ca nói nhỏ một câu, “Đã bảo đừng có gọi người ta đại vương mà”, sau đó nàng nháy nháy mắt, cười ha hả: “Chuyện gì vậy cà? Ta quên mất rồi!”

Chòm râu trắng như tuyết của Tôn trưởng lão thiếu chút nữa dựng lên, ông rất rõ ràng bản lãnh giả bộ đãng trí của đứa nhỏ này, ông hung hăng gõ cây gậy xuống đất mấy cái, giống như đánh lên người Đồng Ca: “Ngài nói gì, lặp lại lần nữa!”

Đồng Ca gãi gãi đầu, làm như bỗng nhớ ra: “À.....hình như ta nhớ ra rồi, chỉ là gần đây bận rộn quá, không có thời gian mà suy tính! Cho ta thời gian, để ta nghĩ thêm chút nữa ~” Trong lòng Đồng Ca thầm nghĩ là ‘thời gian càng dài càng tốt, có thể kéo được bao lâu thì kéo’.

Trước mặt Tôn trưởng lão, Đồng Ca chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ, chút mưu ma chước quỷ này của nàng ông rất rõ ràng, chỉ thấy mắt ông chợt lóe sáng, “Được, vậy cho ngài thời gian 3 ngày!”

Đồng Ca gào khan một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói: “3 ngày! Không phải chứ! Tôn trưởng lão, chút thời gian thế này làm sao nghĩ đủ?”

Tôn trưởng lão trừng mắt: “Vậy ngài nói bao nhiêu mới đủ?”

Đồng Ca lập tức tươi cười rạng rỡ, nàng đưa ra 5 ngón tay.

“5 ngày?” Tôn trưởng lão hỏi. Đồng Ca lắc đầu.

“50 ngày?” Tôn trưởng lão tiếp tục hỏi. Đồng Ca nhướng mày tiếp tục lắc đầu.

“5 tháng?” Tôn trưởng lão cau mày. Đồng Ca tiếp tục bí hiểm lắc đầu.

“Rốt cuộc bao nhiêu?” Tôn trưởng lão mất kiên nhẫn đoán, người càng lớn tuổi, tính nhẫn nại càng giảm, khả năng chịu đựng của ông phần lớn đã bị Đồng Ca mài hết rồi.

“5 năm.” Đồng Ca nhìn nhìn sắc mặt Tôn trưởng lão, sau đó lựa chọn một con số tương đối vừa phải lại có lợi cho nàng. Thật ra nàng muốn nói 50 năm lận, vì nàng chẳng có hứng thú gì với chuyện cưới chồng.

Tôn trưởng lão tức đến mức mặt xanh như tàu lá, cảm giác bất lực và thất bại tự nhiên sinh ra. Ông bày ra thái độ cứng rắn của người lớn trong nhà: “Cho ngài thời gian 10 ngày suy tính và quyết định chọn người, nếu không, tất cả để ta làm chủ, ngài chỉ cần động phòng là được rồi!”

Đồng Ca ngưng cười đùa, lúc nghiêm chỉnh, trên người tự có thêm khí chất không giận mà uy, ngông nghênh trời sinh.

“Ta không muốn thành thân.” Đồng Ca nói ra ý tưởng thật của mình.

Tôn trưởng lão chán nản nhìn nàng, khi Đồng Ca cho rằng ông sắp thẹn quá thành giận thì ông hắng giọng khóc thét lên: “Đại vương đời trước ơi! Ngài giao tiểu đại vương 7 tuổi cho lão, lão vẫn rất cẩn trọng, không dám lơ là, chỉ sợ không dạy dỗ tốt tiểu đại vương mà không mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông Đồng gia! Nhưng lão vô năng! Không quản giáo được tiểu đại vương! Mắt thấy huyết thống ưu tú của Đồng gia không cách nào truyền thừa, hương khói của Đồng gia phải đứt đoạt, lão thật xấu hổ!!!”

Ô hô....... Tôn trưởng lão khóc đến nước mắt tung bay, vỗ ngực liên tục, đau thương không dứt, vừa khóc vừa nhìn Đồng Ca, trên khuôn mặt già nua có mấy phần uất ức, giống như Đồng Ca đã làm ra chuyện ác không thể tha thứ, một có lỗi với trời đất, hai có lỗi với tổ tông, ba có lỗi với ông.

Đồng Ca nghe những lời này của Tôn trưởng lão đến mức lỗ tai muốn chai rồi, mỗi lần ý kiến hai người không thống nhất, ông đều chơi chiêu này, mỗi lần thử là mỗi lần trúng, lần nào Đồng Ca cũng xuống nước thỏa hiệp. Phẩm chất tốt đẹp kính già yêu trẻ nàng vẫn hiểu, huống chi, từ khi cha mẹ qua đời, chính ông là người chăm sóc, dạy nàng võ công, dạy nàng làm sao làm kẻ cướp.

“Tôn trưởng lão, chớ gào thét nữa, ta đồng ý là được chứ gì?” Đồng Ca chua xót cười.

Sắc mặt Tôn trưởng lão lập tức chuyển sang vui vẻ, biến sắc thật giống như thời tiết: “Thế này mới ngoan!”

“Nhưng mà, 10 ngày quá ít, ta muốn 50 ngày.” Đồng Ca tinh ranh nói.

“20 ngày.” Tôn trưởng lão suy nghĩ một chút, nhượng bộ.

“40 ngày.” Đồng Ca liều mạng tranh thủ thời gian. Cuối cùng lấy 30 ngày làm giá chót, Tôn trưởng lão vui vẻ chống gậy rời đi. Tôn trưởng lão rất thích cậy mình nhiều tuổi, võ công hết sức cao cường, nên cái gậy kia căn bản chỉ là vật trang sức.

Đồng Ca vẻ mặt đau khổ, đứng ngốc tại chỗ, khóc không ra nước mắt!

Quá trà là nơi, trừ uống trà còn có một tác dụng đặt biệt là để rải tin và thu thập tin tức. Trong lúc rảnh rỗi, mọi người thường thích tụ tập lại nơi này, uống trà, tám nhảm, nghe chút tin tức, chuyện lớn gì trong thiên hạ đều có thể nghe được từ đây, vì vậy quá trà là nơi có người đông nhất trong huyện.

Trong quá trà rồng rắn lẫn lộn, ngọa hổ tàng long, loại người nào cũng có. Tiểu nhị làm việc nhiều năm ở đây, mắt nhìn người đã luyện tới đỉnh cao. Bởi vậy, tiểu nhị vừa liếc mắt qua người hầu bên cạnh một vị nam tử liền kết luận được nam tử kia là người sang quý.

Vị tùy tùng bên cạnh nam nhân kia, quần áo rất mộc mạc, nhưng nhìn kỹ có thể thấy vải vóc là gấm loại tốt nhất, một thước vải phải bằng phí sinh hoạt 3 năm của nhà người thường. Nam nhân kia diện mạo anh tuấn, hai mắt sáng ngời, tuy rằng vẻ mặt khiêm tốn, thu liễm khí thế, nhưng trên người có loại khí chất quý tộc trời sinh làm người ta không dám khinh thường.

Nam nhân kia hình như không thích bị người quấy rầy, nháy mắt với tùy tùng, người tùy tùng liền móc ra một viên bạc vụn từ trong ngực, đưa cho tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, cứ làm việc của mình đi! Có việc ta sẽ gọi.”

Tiểu nhị vui mừng nhận lấy bạc, cất vào trong ngực, vui vẻ nói: “Vâng! Hai vị từ từ dùng, có việc cứ kêu một tiếng, sẽ có mặt ngay!” Nói xong, nhanh chóng lui đi.

Đoàn Thịnh bưng ly trà xanh bốc khói lên, ưu nhã nhấp một ngụm, cau mày. “Tam gia, uống không quen sao? Lá trà ở đây tương đối thô, thuộc hạ lập tức thay bằng lá trà nhà mình mang theo.”

“Không sao! Nơi này không phải ở nhà, không cần phiền phức như vậy.” nói xong quét mắt khắp quán trà một vòng.

Lúc này, ở cửa ra vào, một nam tử trung niên có chòm râu xám mặc áo gấm màu xanh tinh thần phấn chấn bước vào.

“Ôi! Lý lão bản, rốt cuộc ngài đã tới, đến đây, ngồi bên này!” Một nam tử mập mạp lập tức ra chào đón.

“Trương lão bản!” nam nhân áo xanh ôm quyền khách khí nói.

Hai người ngồi vào chỗ, tiểu nhị lập tức tiến lên châm trà.

“Lý lão bản, gần đây bận quá nha! Không thấy ông đến uống trà, có chuyện gì vui sao? Nhìn mặt mày ông thiệt hồng hào.”

Ông chủ Lý cười nói: “Nào có chuyện vui gì! Gần đây tôi đi học lớp phòng chống bạo lực cấp tốc.”

“Lớp phòng chống bạo lực cấp tốc!” ông chủ Trương kinh ngạc nói.

“Đúng! Ông thật là chậm tin! Chính là lớp của Đồng đại đó!” ông chủ Lý nhướng mày nói.

“Tôi biết lớp của Đồng đại, nhưng mà tôi hỏi là, lớp phòng chống bạo lực cấp tốc có thể làm cho tinh thần ông phơi phới thế này?!” trong mắt ông chủ Trương rõ ràng có nghi ngờ.

“Đúng vậy, học lớp này tôi thấy thân thể rắn chắc, tinh thần khá hơn, dù gặp trúng kẻ ác, cũng không phải sợ.”

Ông chủ Trương hít vào một hơi: “Lý lão bản, không phải ông đã có hộ vệ tùy thân mời từ chỗ Đồng đại bảo vệ sao? Đυ.ng phải kẻ ác đã có hắn ra tay! Ông chỉ cần đứng một bên nhìn là được rồi.”

“Trương lão bản, ông không biết đâu, lần trước tôi đến phía nam mua hàng, gặp phải một đám cướp, bọn cướp quá đông, hộ vệ cũng không bảo vệ nổi, trong lúc hỗn loạn tôi bị một tên cuớp bắt được, không có khả năng đánh trả, may mà hộ vệ dũng mãnh mới cứu được, từ đó về sau mỗi lần nhớ lại vẫn còn sợ hãi, cảm giác mình có chút võ nghệ mới thấy thật sự an toàn, ngộ nhỡ có chuyện, lúc nguy cấp cũng có năng lực tự vệ, vì vậy tôi liền tham gia lớp phòng chống bạo lực cấp tốc.”

“Hơn nữa hiệu quả thực không tồi, không chỉ học được cách đánh nhau còn cường kiện thân thể.” Ông chủ Trương càng nói càng hưng phấn: “Tôi nói cho ông biết, hiện tại thịnh hành toàn dân học võ, khắp thành có đến sáu bảy phần mười người đang luyện võ đó!”

“Không chỉ mở lớp phòng chống bạo lực cấp tốc, còn có lớp huấn luyện võ thuật, lớp thể dục, lớp nữ tử phòng sói, mấy ngày trước tôi đã dẫn khuê nữ đi học...... Ha ha!” ông chủ Lý cười rất vui vẻ.

“Khuê nữ cũng cho đi học, Lý lão bản, ông điên rồi sao? Khuê nữ nên giấu trong khuê phòng, sao có thể cho ra ngoài?” ông chủ Trương cổ hủ than thở!

“Trương lão bản, ông không biết, chỗ Đồng đại rất chú trọng tính ẩn mật của nữ tử, có một sân riêng để dạy học, từ người dạy đến hộ vệ đều là nữ, không hề có nam tử tiến vào, cho nên cũng không tính là lộ mặt ra ngoài, theo tôi được biết, hiện trong thành có rất nhiều nhà giàu đều cho nữ nhi đến nơi đó học đó!”

“Nhưng mà, cái đó.....” ông chủ Trương còn nghi ngờ. Ông chủ Lý đứng lên: “Tôi sắp đến giờ học rồi, ngày khác nói chuyện tiếp!” nói xong vội vàng đi luôn.

“Ôi ôi ôi, Lý lão bản, đợi chút, tôi đi với ông xem thử.” ông chủ Trương đuổi theo ông chủ Lý chạy ra ngoài.

Trong quán trà hai người thu hồi tầm mắt.

“Tam gia, mấy lớp học này nghe thiệt thú vị, còn toàn dân học võ, chẳng lẽ trị an của huyện này kém như vậy, nhưng theo quan sát mấy ngày nay của chúng ta, dân nơi này thuần phác, cuộc sống hài hòa, không ai phạm pháp mà! Không giống có nạn trộm cướp, chẳng lẽ ở nơi chúng ta không biết còn có chuyện mờ ám.” Đoàn Lâm nói.

Đoàn Thịnh nháy mắt, trầm thấp nói: “Đồng đại là ai?” Từ lúc bọn họ tiến vào huyện này, đến đâu cũng nghe nhắc tên người này, vẻ mặt mọi người đều rất sùng bái tán thưởng, hình như rất có uy danh.

“Tiểu nhị ca, tới đây một chút.” Đoàn Lâm gọi tiểu nhị đứng cách đó không xa.

Tiểu nhị vui vẻ chạy tới, thật ra hắn cứ lượn lờ quanh đây nãy giờ, ước gì hai vị khách này gọi mình, bởi vì hai vị này thưởng bạc rất khá.

“Hai vị gia, có gì phân phó ạ?” tiểu nhị lấy lòng hỏi.

“Đồng đại là ai?” Đoàn Thịnh hỏi.

“Ngài hỏi Đồng đại? Đồng đại mà hai vị cũng không biết, hai vị hẳn là người nơi khác rồi!”

Hai người gật đầu một cái.

“Ở chỗ chúng tôi, không ai không biết Đồng đại, nàng là Sơn Đại Vương của núi Tấn Vân.......” tiểu nhị chuyển mắt một cái, trùng hợp thấy một bóng dáng thanh tú ngoài cửa sổ, vì vậy hắn chỉ vào người đang lửng thững đi tới kia, nói: “Nàng chính là Đồng đại.......”

Thêm Bình Luận