Chương 1

“Tạ Kim An đâu? Kêu hắn lăn ra đây cho ta.”

Vưu Ninh nhảy xuống tàu bay, bên hông đeo một cái dây lưng làm lộ ra vòng eo của nàng, vòng eo có thể dùng một tay ôm hết, váy đỏ bao bọc dáng người nóng bỏng của nàng. Màu đỏ làm nổi bật gương mặt trắng như tuyết của nàng.

Mi cong vυ"t, mắt hạnh trợn lên, sinh ra có một lớp da tốt nhưng khí thế điêu ngoa đã khiến cả người Tạ Kim An không khoẻ.

“Thượng Quan Tước, ngươi tới nơi này làm gì?” Tạ Kim An đè nặng không khoẻ, từ trong phòng bước ra một cách chậm rãi.

Thượng Quan Tước đi dạo vòng quanh Tạ Tĩnh An một vòng, ánh mắt khinh miệt mà đánh giá hắn. Nhìn mặt hắn như giấy vàng, môi trắng bệch, quần áo đang mặc trên người cũng là vải vóc giá rẻ bình thường. Trừ gương mặt lớn lên nhìn tạm được, nhưng lại không có một chút tác dụng nào, nàng càng ghét bỏ.

“Một người tu chân, không nói đến việc có tu vi như một phế vật, lại bị một con yêu thú Trúc Cơ làm bị thương thành như vậy.”

“Hiện tại linh căn cũng phế nhỉ.” Thượng Quan Tước ôm cánh tay, nhìn quét trên dưới.

“Chậc, đại tông nhóm ngày xưa cũng lụi bại thành như vậy.”

Thượng Quan Tước ôm cánh tay, không lưu tình chút nào nói: “Ta sẽ không gả cho một tên phế vật.”

Tạ Kim An không nói lời nào, cánh môi nhấp nháy. Tay nắm chặt một bên cổ áo.

Đệ tử phía sau vì hắn mà bênh vực kẻ yếu, kêu lên:

“Rõ ràng là tại ngươi đoạt bảo vật, An mới bị thương.”

“Sư huynh mới trở về từ cửu tử nhất sinh, nữ nhân này, sao ngươi lại không có lương tâm như vậy?”

“Ta kêu hắn đi ư, phế vật tự mình đa tình.” Hai chữ phế vật, Thượng Quan Tước nhấn mạnh rất nặng.

“Có rất nhiều người muốn xum xoe về phía ta, ta cũng không thiếu gì một người như hắn.” Nàng đùa giỡn sơn móng tay của chính mình, không hề có lương tâm mà nói.

“Loại phế vật như hắn, tốt nhất là ít ra ngoài.”

“Đây là tín vật năm đó, khi đính hôn.”

"Khối ngọc bội này, ta cho ngươi.” Thượng Quan ném ngọc bội về phía trước, ném gần chân Tạ Kim An, ngọc bội phát ra tiếng vang thanh thúy. Nếu thứ này không phải một món Linh Khí, có lẽ đã nát.

“Tín vật của ta đưa cho ngươi, còn ngươi?”

“Thượng Quan Tước, tại sao ngươi lại cố tình đối xử với ta như thế?”

“Thật vô nghĩa, muốn ăn roi của ta ư?”

“Tín vật của ta đâu? Nhanh lên, trả lại cho ta. Đừng ép bổn tiểu thư phải động thủ.” Kiên nhẫn của Thượng Quan Tước vô cùng ít ỏi, trên mặt đã lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn.