Chương 1

Edit: Cánh Cụt

Tại sao lại lạnh như vậy? Cái lạnh giống như muốn chui vào da thịt cậu vậy.

Sở Huyền chậm rãi mở to mắt, chợt đầu đau tới muốn nứt ra. Sở Huyền nhíu mày, cắn chặt răng nhịn trong chốc lát loại cảm giác đau đớn ấy mới dần rút đi.

Chờ khôi phục hẳn, cậu mới ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Trong phòng nhỏ tràn đầy tro bụi, ẩm ướt, tối tăm chỉ có thể nhìn thấy phía trước mặt có một cánh cửa đỏ sẫm.

Thời điểm muốn dụi mắt, Sở Huyền mới phát hiện cậu cư nhiên bị trói chặt trên ghế.

Cậu nhớ rõ trước khi ngủ vẫn là ở trên giường, như thế nào đột nhiên bị trói tới nơi này?

Trước khi ngủ, như thường lệ cậu mở ra di động, vào app tìm kiếm “Tiểu bá tổng dưỡng thành ký”. Cuốn tiểu thuyết này cậu đã theo dõi gần nửa tháng, tối hôm qua đã hoàn thành. Sở Huyền xem tới rạng sáng là vì viết bình luận đối vai phản diện trong tiểu thuyết hảo hảo phát tiết lửa giận trong lòng.

Viết tới một nửa, Sở Huyền liền cảm giác thực sự đau đầu, một lát sau liền thϊếp đi.

Như thế nào khi tỉnh lại thấy cảnh tượng như này?

Sở Huyền thử giật giật hai tay bị trói, hoàn toàn không xê dịch nửa phần, Sở Huyền bất đắc dĩ phun ra một hơi, hạ mắt nhìn về thân thể của mình, càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Cơ thể tại sao lại giống như thu nhỏ? Trên người còn mặc quần áo của tiểu hài tử…

“Sao lại thế này?” Lời mới thốt ra, Sở Huyền không khỏi trợn mắt, đây căn bản không phải thanh âm của cậu ngược lại giống như thanh âm của tiểu hài tử.

Sở Huyền cảm thấy cậu rất có khả năng là đang nằm mơ, bằng không sao có thể qua một đêm liền biến nhỏ. Cậu nhắm chặt hai mắt thầm nghĩ qua một lát, mở mắt hẳn là có thể tỉnh lại

Vài giây trôi qua…

Lại mở mắt, vẫn là căn phòng tối đen như mực kia.

Sở Huyền chưa có ý định từ bỏ, chân mượn lực chậm rãi đứng lên, nghĩ muốn đâm một chút vào cạnh tủ. Là mộng hay thực thử va xem đau hay không liền rõ.

Mím chặt môi, nghiến răng lại, trên người dùng chút sức hung hăng mà hướng bên cạnh tủ.

Ngăn tủ truyền đến tiếng loảng xoảng, Sở Huyền phát ra tiếng rên thống khổ.

Va chạm khiến Sở Huyền cảm giác nước mắt đều muốn rơi, thật CMN đau, cậu thậm chí hoài nghi mình đâm vào không phải tủ gỗ mà là hòn đá.

Bất quá va chạm này cũng đồng thời cho cậu đáp án.

Cậu không có nằm mơ, hết thảy đều là thật.

Bởi vì vừa rồi động tác quá lớn, từ túi trước ngực cậu rơi xuống một cái robot nhỏ. Cơ giác rơi đến bên chân, Sở Huyền nhìn chằm chằm thứ kia thật lâu, mạc danh kỳ hiệu cảm thấy cái cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Cậu hôm qua xem tiểu thuyết cũng có một đoạn ngắn như vậy, Tưởng Huyền 6 tuổi cầm một cái robot màu trắng ra ngoài đường chơi, sau đó bị vai ác Nhan Mộng Sinh bắt cóc, gϊếŧ chết. Cũng bắt đầu từ đoạn này tâm tính tàn nhẫn, ngang ngược trong lòng Nhan Mộng Sinh ngày càng nặng, liên lụy không ít người vô tội.

Trong sách cũng không nhắc tới Tưởng Huyền nhiều lắm. Chỉ nói mẹ sinh xong, một năm sau liền ly thế, mà thân sinh phụ lại không muốn nuôi dưỡng. Vừa vặn mẹ Tưởng Huyền lại là bạch nguyệt quang trong lòng cha của Nhan Mộng Sinh nên liền đem về nuôi dưỡng như thân sinh. Nhan phụ bởi quá mức dung túng, Tưởng Huyền liền cậy sủng sinh kiêu, bắt đầu đối với Nhan Mộng Sinh trợn trắng mắt, nói lời thô tục, hướng hắn chứng minh chính mình mới là lão đại trong nhà. Nhan Mộng Sinh cũng chỉ đem Tưởng Huyền trở thành không khí, không thèm để ý tới. Cho tới một lần Tưởng Huyền tự đi tìm đường chết, đem di ảnh mẹ Nhan Mộng Sinh phi thường trân quý phá hỏng, lúc này mới khiến Tưởng Huyền chết thảm trên tay ca ca dị phụ dị mẫu (khác cha khác mẹ) Nhan Mộng Sinh.

Sở Huyền ý thức được chính mình khả năng xuyên thư, còn xuyên tới thời điểm sắp chết thảm của nguyên chủ, cậu cảm thấy cả người đều không ổn.

Trong phòng chỉ có một mình cậu, Nhan Mộng Sinh có lẽ một lát nữa liền tới. Nghĩ tới đây, chóp mũi Sở Huyền không tự chủ tràn ra mồ hôi lạnh.

Mới tối hôm qua còn nghĩ nếu thật sự gặp được Nhan Mộng Sinh, cậu nhất định sẽ để hắn cảm nhận chút lửa giận trong lòng, dù sao vai ác cũng là thứ khiến người ta hận đến ngứa răng. Nhưng tới lúc này, Sở Huyền đã sớm quăng ý tưởng đó ra sau đầu.

Hiện tại, cậu chỉ quan tâm tới một điều chính là làm thế nào mới có thể giữ được mạng nhỏ?!

Sở Huyền lại lần nữa thử tháo bỏ dây trói trên tay, bởi vì dùng sức cọ sát, làn da liền truyền đến cảm giác đau nhức, cậu cũng chỉ có thể cắn răng nhịn. Cậu hiện tại phải chạy trốn! Nếu không liền giống như sơn dương chờ bị làm thịt đi.

Trong nguyên tác, Nhan Mộng Sinh muốn bao nhiêu tàn bạo có bấy nhiêu tàn bạo. Đặc biệt ở thời điểm thiếu niên còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực liền vô pháp khống chế lửa giận.

Không những vậy hắn còn luôn chèn ép vai chính, âm ngoan ăn sâu trong máu, trên tay chết vô số mạng người. Tuy nói Nhan Mộng Sinh vì thời thơ ấu bất hạnh mới dẫn tới tình tình âm ngoan, nhân cách khuyết thiếu như hiện tại thế nhưng đó cũng không phải lý do để hắn làm ra những việc thương thiên hại lý.

Dây thừng tuy rằng trói thật chặt, thế nhưng may mắn cậu thành công tháo được.

Cởi bỏ dây trói trên tay, tiếp tục đem hai chân thoát khỏi trói buộc.

Sở Huyền nhìn cánh cửa trước mắt, không mở ra, chính mình nhất định sẽ gặp tai họa.

Trong lòng quyết định tay liền đẩy tay nắm cửa. Chợt cậu cảm nhận một đầu khác cũng đang đẩy tay nắm cửa xuống, tay cậu giống như bị người kia lôi kéo cùng mở cửa.

“.....” Xong đời.

Trong nháy mắt tâm tình cậu giống như rơi xuống đáy cốc, Sở Huyền buông cánh tay đang nắm cửa, hai chân run rẩy chầm chậm lùi về phía sau, nhìn về ánh sáng từ khe cửa ngày càng mở rộng mở ra truyền đến.

Một người đứng ngược sáng lẳng lặng nhìn cậu. Người nọ không nhìn thấy rõ mặt thế nhưng lại mang đến cảm giác áp bách phi thường cường đại khiến trái tim Sở Huyền đập khẩn trương, thậm chí cậu còn cảm thấy khi ngồi tàu lượn siêu tốc tim còn không đập nhanh được như vậy.

Sở Huyền cùng người kia đối diện, bởi vì quá khẩn trương kiến mắt cậu dường như không hề chớp.

Cậu trong lòng khẩn trương đồng thời cũng nghi hoặc, chình mình là người trưởng thành như thế nào lại bị khí thế của một thiếu niên dọa sợ?

Chợt nghe thấy người nọ phát ra âm thanh cười nhạt, nhẹ tới cực điểm giống như cười nhạo lại giống như hưởng thụ cảm giác khi thấy cậu run sợ. Thanh âm thiếu niên có chút trầm lại phi thường dễ nghe.

Thiếu niên duỗi tay mở đèn trong phòng, ánh sáng đột ngột khiến Sở Huyền không thể mở mắt, phải mất tới vài giây mới có thể từ từ thích ứng.

Nhờ ánh sáng trong phòng, cậu cũng nhìn rõ được bộ dáng của Nhan Mộng Sinh.

Thiếu niên dáng người rất cao, mặc áo hoodie đen liền mũ, tóc đen như mực, làn da tựa như ngọc. Khuôn mặt tuấn tú non nớt như được gọt giũa, đôi mắt phượng dài khiến cho khuôn mặt càng mang tính công kích. Mặt mày lãnh đạm tựa như băng tuyết chưa tan, khóe môi chứa đựng tà khí như có như không lại càng thêm vẻ hung ác nham hiểm.

Nhan Mộng Sinh so với tưởng tượng của cậu còn đẹp hơn.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm chú ý đến vấn đề này, cậu nhìn Nhan Mộng Sinh từng bước một tiến tới gần, cả người tản ra khí thế sắc bén. Tuy miệng đang cười nhưng trong mắt không có chút gì gọi là ý cười cả.

Sở Huyền hai chân nhũn ra, đại não trống rỗng, run run rẩy rẩy mà lui về phía sau, chưa tới hai bước liền ngã ngồi trên mặt đất.

Là thân thể này đang sợ hãi.

Chắc chắn là do nguyên thân Tưởng Huyền bị Nhan Mộng Sinh tàn bạo dọa đến khiến nỗi sợ này khắc sâu trong thân thể. Cho nên dù cậu không sợ thì vẫn theo bản năng của thân thể sợ hãi run rẩy.

Trên tay Nhan Mộng Sinh chằng chịt những vết thương mới cũ đan xen, trước ánh đèn lại càng thêm rõ ràng, từng vết thương đáng sợ khắc sâu trên da thịt trắng nõn vừa nhìn đã rợn người.

Đối với bản thân còn ra tay tàn nhẫn tới vậy…

Thiếu niên áo đen trước mặt lại từng bước từng bước đi đến gần bên cậu. Sở Huyền dùng cả tay lẫn chân lùi về phía sau, mồ hôi lạnh đã đẫm ướt sau lưng, đôi tay không chịu khống chế mà run rẩy.

Cậu nhìn khóe miệng Nhan Mộng Sinh ý cười ngày càng gia tăng, ý cười nhạo nơi khóe mắt càng đậm.

Tầm mắt giao nhau, Sở Huyền chỉ cảm thấy trong cặp mắt kia không có chút độ ấm mà người bình thường nên có.

Sau lưng đυ.ng tới vật cản, phía sau là góc chết, trước mặt là vực sâu, thật sự đem cậu ép tới tuyệt lộ rồi.

Thân thể này rất nhỏ, mới vừa bị trói lại càng thêm yếu ớt. Hiện tại cả người đều không thoải mái hơn nữa xung quanh yên lặng đến không bình thường khiến bản năng sợ hãi trong thân thể càng thêm phóng đại.

Lá gan Sở Huyền sắp bị hỏng rồi. Cậu là một người trưởng thành thế nhưng thiếu chút nữa bị dọa tới tim ngừng đập, hít thở không thông.

Nhan Mộng Sinh tiến đến gần nam hài trước mắt, chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng nam hài đối diện. Ngay sau đó tầm mắt hắn rơi xuống hai tay của cậu, ngữ điệu lạnh lùng: “Chậc, lại có thể thoát khỏi dây trói.” Nhìn nam hài kinh hoảng sợ hãi, lùi sâu vào trong góc tưởng, cuộn lại thành một đoàn như muốn đem chính mình giấu đi.

Chợt thanh âm tựa như ác ma phảng phất bên tai, ánh mắt xinh đẹp của Sở Huyền trừng lớn, tim như ngừng đập, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng bệch như tờ giấy.

Cậu sắp bị gϊếŧ!

Ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có …

Sở Huyền điên cuồng hồi tưởng nội dung trong nguyên tác chợt nhớ tới vai ác tuy âm lãnh, máu lạnh vô tình lại có nhược điểm đáng yêu, đó chính là không thể chịu được nước mắt của tiểu hài tử.

Sở Huyền lập tức mím môi, dùng tốc độ nhanh nhất có thể nặn ra vài giọt nước mắt. Đôi mắt xinh đẹp mờ mịt nước, chóp mũi phiếm hồng, nước mắt rưng rưng khiến người khác đau lòng, cuối cùng từng giọt, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống trên khuôn mặt trắng nõn.

Nguyên thân Tưởng Huyền trong truyện thừa hưởng diện mạo của mẹ, khuôn mặt đáng yêu cùng đôi mắt long lanh khiến ai trông thấy cũng phải thật lòng khen ngợi.

Lúc này cắn môi mà khóc, khóc đến độ đem tim người làm mềm nhũn.

Thế nhưng trên mặt Nhan Mộng Sinh không có chút biểu tình gì, lạnh lẽo nơi đáy mắt một chút cũng không tiêu giảm. Thanh âm hài tử trước mặt thút thít khóc với hắn cũng giống như tạp âm, đều phiền như nhau.

Nhan Mộng Sinh hơi nhíu mi: “Câm miệng! Không được khóc.” Thanh âm lạnh nhạt truyền thẳng tới tai Sở Huyền. Hắn híp lại con ngươi sắc bén vươn tay che miệng cậu lại, trực tiếp cho mất nửa khuôn mặt.

Âm thanh quát khẽ bất thình lình truyền tới khiến Sở Huyền run lên, toàn thân phát run đến lợi hại

Sở Huyền nghĩ tới mình vừa xuyên qua liền có nguy cơ đối mặt với cái chết liền càng thêm ra sức khóc.

Sở Huyền cũng không nghĩ cái thân thể hài đồng này khóc lên dễ dàng như vậy, một khi khóc liền không dừng lại được. Cậu bị che miệng lại, cảm nhận bàn tay lạnh lẽo trên mặt chậm rãi buộc chặt, trong lòng càng thêm sợ hãi, khóc lại càng thêm lợi hại.

Miệng bị che, khi khóc có chút không thở nổi. Chợt cơ robot trắng trên người rơi xuống đất, trong không gian yên tĩnh tạo ra tiếng vang “lạch cạch.”

Trong không vốn tĩnh lặng phát ra tiếng vang, Nhan Mộng Sinh không hề giao động, thế nhưng âm thanh không tính là lớn ấy lại vang lên phá lẹ rõ ràng trong tai Sở Huyền. Đồng tử co lại, đột nhiên cậu cảm thấy sợ hãi vô biên dường như che lấp trời đất kéo tới.

Sở Huyền sợ tới mức run run, tiếng khóc cũng ngưng lại, hô hấp có chút khó khăn, chợt…

Từ trong mũi chảy ra dòng nước.

“ …… ”

“ …… ”

Sở Huyền ngừng thút thít, ngơ ngác nhìn gương mặt ngày càng đen của Nhan Mộng Sinh.

Nhan Mộng Sinh gắt gao nhìn chằm chằm nước mũi trên mu bàn tay, biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Sở Huyền trong lòng lại thầm khóc tới càng thêm khổ sở trên mặt lại không dám bày ra chút biểu tình gì, chỉ cảm thấy tôn nghiêm dường như mất hết.

Thà rằng vai ác kia gϊếŧ chết cậu đi ---!